La Ngọc An vừa đâm đầu vào “đống chăn” đỏ kia đã bắt đầu thấy hối hận.

Mãi cô mới nhớ cái đống đỏ đỏ này rốt cuộc  từ đâu mà ra, cả người chợt cứng ngắc như đá, cứ thế khom lưng nằm yên không dám nhúc nhích.

Điều khiến La Ngọc An lạnh người hơn là, tay và đầu cô hình như đều chạm phải một cơ thể khác trong cái kén đỏ ấy. Cái cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo kề bên da mình quá chân thật, chân thật đến nỗi cô cơ hồ không thở nổi, ngay cả trái tim cũng suýt ngừng đập.

Chẳng chờ đến khi cô tự dọa mình sợ đến chết, tầng mành cuối cùng đã bị kéo ra, ánh mặt trời sáng sủa chiếu sáng khắp nơi.

Hai bà cụ cầm một nén nhang bước vào trong, họ thắp nhang ở tầng phía ngoài cùng, thành kính quỳ xuống, cả hai cúi rạp người xuống đất, dập đầu, giọng điệu vừa lo lắng vừa dè dặt, “Lần này Thị Thần chỉ say ngủ trong thời gian ngắn như vậy, có phải vì chuyện vật tế nên ngài không thể khôi phục hoàn toàn không ạ?”

Sau một lát yên tĩnh, La Ngọc An nghe thấy tiếng nói vang lên rất gần, ngay từ phía đỉnh đầu cô mà thôi.

“Đúng là chưa thể khôi phục được.”

Giọng nói bí ẩn ấy tựa như một dòng suối mát, vừa êm dịu vừa chậm rãi.

Lúc này, La Ngọc An thấy “Thần” chợt cựa quậy, hình như ngài định ngồi dậy nên không tránh được việc chạm vào cô. La Ngọc An cảm thấy có vạt áo nhẹ nhàng phất qua gương mặt mình thì chợt lạnh gáy, có lẽ do đêm hôm đó nên cô thấy hơi ám ảnh với tay áo trắng.

Nhận thấy bên người có vật lạ, hình như ngài có hơi khựng lại trong chốc lát nhưng rồi lại nhanh chóng tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra, “Thần” ngồi xuống trong sợi tơ đỏ. Ngài ngồi ở giữa như một pho tượng Thần thực thụ, khiến hai vị thị nữ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ngài.

“Mọi chuyện đều do tộc nhân thị tộc Tần phụ trách tìm vật tế bất cẩn, chúng sẽ bị phạt đúng tội ạ.”

“Khiến ngài không thể khôi phục hoàn toàn là lỗi của chúng tín đồ, xin ngài trách phạt.”

Hai vị thị nữ đã đứng tuổi run rẩy, ăn năn tự trách mình, La Ngọc An hãi hùng ngồi một chỗ, nghe thấy giọng họ khàn khàn như là đã bật khóc.

“Lần này ta chỉ cảnh cáo thôi, về sau không được thế nữa.” Giọng nói êm ái chầm chậm vang lên, nhanh chóng xua tan cơn lo lắng trong lòng mọi người.

Mặc cho hai vị thị nữ bên ngoài phản ứng ra sao thì La Ngọc An đã thở ra một hơi rồi. Đây đúng là chuyện lạ, vì cô đang tựa vào lưng một thứ sẽ ăn thịt người, nghĩ kiểu gì cũng thấy lẽ ra cô nên sợ “Thần” mới phải. Nhưng cô như bị mê hoặc, thậm chí cũng không nghe rõ được vế sau của cuộc trò chuyện ngắn ngủi nữa, chỉ biết rằng hai vị thị nữ kia đã lùi xuống.

La Ngọc An vẫn nằm đó không nhúc nhích, nhưng vị Thần trước mặt cô thì lại chuẩn bị rời đi, có một bàn tay vươn ra từ chiếc tay áo màu trắng, bàn tay tái nhợt, trắng muốt, lạnh lẽo như băng tuyết – đang từ từ hất đống dây đỏ trên mặt cô ra.

Mấy đêm trước, suýt nữa thì cô bị vị Thần này ăn mất, nhưng lúc đó trông cơ thể ngài ấy rất lạ lùng, còn hiện tại, nhìn bề ngoài ngài giống con người hơn nhiều.

Ngài trông như mấy cậu trai mười bảy mười tám tuổi, cũng xấp xỉ bằng tuổi em gái cô. Dưới mái tóc màu đen dài là gương mặt thiếu niên đẹp đẽ. Ngài cứ như một pho tượng thần luôn luôn mỉm cười đã tọa trong bàn thờ này cả ngàn năm, cứ mãi giữ sao cho vẻ bề ngoài còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, sương khói lượn lờ hun cho ngài một đôi mắt bình tĩnh, lúc ngài chăm chú nhìn cô cũng như đang chăm chú nhìn chúng sinh khắp dương gian.

La Ngọc An ngơ ngác nhìn ngài, cảm giác như mình đã “thấy” được một thứ hỗn độn kì ảo nào đó, chứ tuyệt nhiên không phải là cái cảm giác khi nhìn thấy “con người”. Cho dù bề ngoài của ngài chẳng khác gì nhân loại thì đôi mắt ấy cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngài “không phải người.”

Tượng thần trong bệ thờ sống dậy, ngài ngồi cạnh cô, mỉm cười, hỏi cô với giọng điệu bình thản: “Sao cô lại nằm ở đây?”

Đống dây đỏ chất chồng thành đống bất giác ngọ nguậy chui vào tay áo ngài.

“Tôi, tôi là…” La Ngọc An đứng lên, cả người co quắp, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vị “Thần” uy nghiêm trước mặt, “Tôi hình như là… vật tế.”

“Ra vậy.” Giọng điệu của ngài rất bình thản.

La Ngọc An nghe giọng ngài thật điềm tĩnh thì không khỏi hy vọng, cô cầu xin: “Ngài là thần, ngài có thể thả tôi đi được không?” 

Thị Thần vẫn mỉm cười, ngài hỏi: “Cô từng giết người à?”

La Ngọc An đáp thẳng mà không hề giấu giếm: “Vâng.”

Thị Thần: “Trong lòng mỗi người đều có ác niệm, nhưng “Ác” sẽ chỉ hội tụ trong cơ thể con người sau khi họ đã tổn thương người khác. Cho dù vì lí do gì thì chỉ cần từng giết người là đã đủ “Ác” để ta nuốt chửng rồi, nhưng cô có gì đó hơi khác thường.”

La Ngọc An mờ mịt: “Tôi không biết.” Trước khi vào đây cô còn không ngờ trên thế giới này vẫn còn tồn tại “Thần”.

Thị Thần mỉm cười nhìn cô, ngài khẽ lắc đầu, không rõ là có ý gì. La Ngọc An còn muốn nói thêm gì nữa nhưng trông thấy hai bà cụ lại bước vào trong, họ còn dẫn theo cả một đám người cũng mặc đồ trắng, trên tay họ là đồ cúng và bó hương màu đỏ nhàn nhạt.

Không ai dám nhìn thẳng vị Thị Thần trên bệ thờ, nên cũng chẳng ai thấy La Ngọc An nép sau lưng ngài, không rõ vì sao mà Thị Thần cũng không chủ động làm lộ cho họ biết việc cô đang ở đây. Những người diện đồ trắng đổi đồ cúng mới, thắp nhang, thuần thục vái lạy Thị Thần rồi lại nhanh nhẹn lui ra ngoài một cách trật tự.

Khói xanh lượn lờ trên bàn thờ, Thị Thần bị La Ngọc An vô thức coi như vật để che chắn gập tay áo lại rồi… Bay khỏi bàn thờ. Tóc ngài hơi tản ra như bị một cơn gió vô hình vần vũ, tay áo cũng thế, khiến người khác không dám tới quá gần ngài. La Ngọc An sửng sốt, cô chạy chậm tới chỗ ngài, theo sát ngài vòng vo hai vòng như một cái đuôi, “Ngài… đang thực hiện nghi thức gì ạ?”

Thị Thần đáp thật dịu dàng: “Ta ra ngoài tản bộ hít thở không khí thôi, mùi khói nhang hơi nồng.”

La Ngọc An hoàn toàn không ngờ rằng lại là lí do này bèn sững người. Tản bộ á? Rõ ràng là ngài ấy bay ra ngoài cơ mà, nhưng mùi khói nhang… hơi nồng? Tuy là mùi khói nhang đấy hơi nồng thật, nhưng mà là thần linh sao có thể chê mùi khói nhang quá nồng được?

“Vậy, hay là mình dập nhang đi?” Cô bất giác hỏi lại y như lúc nói chuyện với em gái.

Thị Thần: “Không được, nhang đấy đốt để đuổi muỗi, đêm mà dập nhang đi sẽ nhiều muỗi lắm.”

La Ngọc An nghe thấy ngài trả lời vậy thì lại đờ người ra. Đuổi… muỗi á?

Thị Thần cười khẽ, “Ta đùa cô thôi. Loại nhang này rất đặc biệt, chỉ cần ta thức tỉnh thì ngày nào cũng phải thắp nó lên.”

Trong giây lát, La Ngọc An chợt có cảm giác Thị Thần như một ông già bướng bỉnh, tính tình thì khác hoàn toàn so với gương mặt của ngài, lại càng khác so với tưởng tượng lúc trước của cô.

Bụng cô chợt réo vang lên.

Thị Thần thở dài: “Đúng rồi nhỉ, người thường hôm nào cũng cần đồ ăn.”

La Ngọc An cúi đầu, “Lúc trước tôi có ăn trộm đồ cúng của ngài.”

Thị Thần: “Không sao, đống đồ cúng này để đấy cũng lãng phí thôi, ta có ăn được đâu.”

La Ngọc An khẽ khàng thỉnh cầu: “Vậy tôi có thể lấy thêm chút đồ cúng để ăn không ạ?”

Thị Thần: “Không.”

La Ngọc An: “…?”

Thị Thần: “Ta nhớ là người phàm nên ăn ngũ cốc, chỉ ăn mấy thứ đồ cúng này có vẻ không được.” Ngài vừa nói vừa giương tay rũ vạt áo trước mặt cô, trông ngài lúc này vẫn còn vương lại những nét trong sáng của chàng thiếu niên.

La Ngọc An nhất thời không hiểu ngài có ý gì, cô rụt tay lại, nhìn tay áo ngài chằm chằm.

Thị Thần: “Nắm lấy nó đi.”

La Ngọc An nơm nớp lo sợ nắm lấy thứ “vũ khí” đó rồi đi ra ngoài với Thị Thần. Vì Thị Thần bay ra ngoài nên cô cũng buộc phải bước nhanh theo bước chân ngài. Quả nhiên ngoài này có rất nhiều người canh gác, kẻ nào kẻ nấy đều trông rất nghiêm túc, họ mặc những bộ đồ cổ xưa khác xa với thời trang hiện đại, thế nhưng mà họ lại giắt súng bên hông. Thấy đám người này, La Ngọc An chợt căng thẳng, cố níu chặt lấy vạt áo của Thị Thần.

Nhưng chẳng mấy mà cô nhận ra, những người này dường như không thấy cô và Thị Thần, mắt họ cứ nhìn thẳng.

La Ngọc An theo sát chân Thị Thần, quay đầu nhìn đám người đứng gác không nhúc nhích như những pho tượng, cô đi về phía một khoảng sân khác ở phía ngoài, lại nhìn thấy hai bà cụ tự xưng là thị nữ lúc trước, hai người họ dẫn mấy cô gái trẻ quỳ xuống trước những chiếc bài vị, không rõ là đang lẩm bẩm tụng kinh gì. Họ vừa lẩm bẩm vừa dập đầu như đang được dạy loại lễ nghi nào đó. Thị Thần dẫn La Ngọc An bước qua trước mặt họ, nhưng ánh mắt họ cũng chẳng có gì thay đổi cả.

Có lẽ là họ không nhìn thấy cô và ngài ấy thật.

Hóa ra nơi này còn có nhiều người vậy, lúc trước cô mới đến thấy nơi đây không có một bóng người, cô còn tưởng rằng nơi này chỉ có hai bà cụ kia thôi. Khoảng sân này lúc ban đêm và ban ngày, cũng là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Ngôn Tình Hài

“Tới rồi.”

La Ngọc An trông thấy một phòng bếp, nơi này còn có cả nhà ăn nữa. Dù kiến trúc bên ngoài có vẻ cổ xưa nhưng vào trong là có thể thấy được máy móc và thiết bị hiện đại. Khiến La Ngọc An sau khi bước vào đây chợt thấy hơi hỗn loạn. 

“Mọi người đều ăn ở đây.” Thị Thần giới thiệu cho cô như vị chủ nhân chu đáo, lịch sự đang đãi khách.

La Ngọc An trông thấy mọi người đang ăn những món ăn trong chén đĩa sạch sẽ, đã mấy ngày rồi cô chưa ăn đồ ăn bình thường, mà mấy món này lại rất thơm, căn bản là cô không kiềm việc nuốt nước miếng lại được.

Thị Thần mỉm cười đưa tay ra hiệu, La Ngọc An cầm bát dùng một lần lên thử lấy đồ ăn. Một tay cô vẫn không dám buông tay áo của Thị Thần ra, sợ lộ mình, bị các đầu bếp đang nấu ăn cách đó không xa trông thấy.

Thấy La Ngọc An mãi vẫn chưa dám làm gì, Thị Thần đề nghị: “Cô nếm thử cái này đi.”

Ngài chỉ vào miếng thịt vịt thơm nức mũi, La Ngọc An nghe lời gắp một miếng bỏ vào miệng.

Thị Thần ôn hòa hỏi cô, ngài có vẻ tò mò: “Sao rồi? Vị thế nào?”

Dù rất ngon nhưng La Ngọc An thật sự không biết phải diễn tả bằng từ ngữ nào, cô chỉ có thể nói đại khái một cách tẻ nhạt: “Thì là, vị thịt thôi.”

Thị Thần thở dài, “Vị thịt à… Nghe có vẻ không được ngon cho lắm nhỉ.”

Như là kỳ tích, La Ngọc An lập tức hiểu ý ngài, cô nhớ tới cảnh mấy tối trước thì chợt thấy miếng ngon trong miệng cũng làm mình thấy buồn nôn, nhưng cô không dám nôn ra mà đành cố gắng nuốt miếng thịt xuống.

Có điều cô cũng không dám ăn thịt nữa, may mà Thị Thần không định khuyên cô ăn thịt mãi, ngài hào hứng nhìn mấy món ăn trên bàn, thỉnh thoảng lại đề nghị cô ăn món gì đó rồi tiếp sau thử hỏi cô xem món đó có vị thế nào. Dường như ngài không ăn được nên đành phải nhìn người khác ăn, sau đó hỏi xem mùi vị ra sao để còn tự tưởng tượng ra.

Sau khi cô lại ăn thử một chiếc bánh mì hình mèo theo lời đề nghị của ngài ấy, La Ngọc An ậm ờ hỏi: “Ngài không ăn mấy món này được ạ?”

Thị Thần: “Không ăn được.”

La Ngọc An định hỏi xem nếu ngài ấy ăn thử mấy món này thì sẽ ra sao, nhưng rồi nghĩ đến cảnh hôm ấy ngài thử cắn mình một miếng, kết quả là nằm rạp trên mặt đất nôn hết ra bèn lặng lẽ ngậm miệng lại.

Sau khi ăn xong, cô lại nắm tay áo Thị Thần rời đi, nhìn thấy hành lang dẫn lối mình tới đây, cô không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn nó mấy lần, hỏi: “Tôi có thể rời khỏi đây không?”

Thị Thần vẫn giữ nguyên thái độ “giao lưu trong hòa bình”, ngài trả lời: “Tạm thời cô cứ ở đây một thời gian ngắn đã.”

La Ngọc An ngầm hiểu ý ngài, cô sáng mắt. Tình huống bây giờ tốt hơn cô nghĩ nhiều, Thị Thần không định giết cô, có lẽ sau một thời gian ngắn là cô có thể bình yên rời khỏi đây rồi. Chỉ cần sống sót ra khỏi đây là được, cô còn một chuyện phải làm.

Đại đa số thời gian Thị Thần đều ngồi trên bàn thờ như một pho tượng vô vị, mà hai vị thị nữ già thì cứ một ngày lại tới dâng hương lễ bái ba lần, bắt đầu cầu nguyện, còn những người khác, nếu không có việc gì thì họ không chỉ không được phép lại gần điện thờ, thậm chí là bước chân vào khoảng sân này cũng bị cấm.

Hai bà cụ lại tới cầu nguyện, La Ngọc An cứ thế trốn sau lưng Thị Thần, thật ra cô hơi khó hiểu, là thần linh mà nơi đây ai ai cũng kính sợ, sao Thị Thần lại không nói về sự tồn tại của cô cho những người này mà lại phải lén lút như giấu người nhà nuôi thú cưng vậy nhỉ?

Sau khi hai vị thị nữ lui ra, Thị Thần sẽ bước ra khỏi bàn thờ, tới cạnh lùm sơn trà đỏ, vừa mỉm cười vừa lẳng lặng ngắm hoa.

La Ngọc An tới cạnh ngài, cô hỏi điều mình đang thắc mắc, nhưng ngài chỉ cười mà không nói gì nên cô cũng không dám hỏi nữa.

Thấy ngài cứ nhìn hoa sơn trà đỏ mãi, dường như rất thích nó, La Ngọc An bèn đi vào trong bàn thờ, cô rút một tờ giấy đỏ ra từ trong bọc hương, ngón tay chuyển động thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã gấp xong một đóa trà.

Thị thần nhìn đóa sơn trà La Ngọc An đưa mình, ngài nhìn cô mấy lần.

Bị ngài ấy nhìn đến mức hơi bứt rứt, La Ngọc An hỏi: “Ngài… sao vậy ạ?”

Thị Thần mân mê đóa trà giấy, ngài trầm ngâm một lát rồi bật cười, “Ta chưa từng nhận được loại đồ cúng thế này bao giờ.”

La Ngọc An: “Không phải đồ cúng, đây là quà tôi tặng ngài.” Dù hơi xấu hổ, nhưng cô muốn lấy lòng vị thần này để ngài sớm thả mình đi.

Thị Thần: “Thì ra là thế.”

Nhưng chưa ai dám tặng quà cho Thị Thần bao giờ, này đại khái là thứ dũng khí không ai từng biết nhỉ.

Lời tác giả: Coi đi, tui đã bảo là không đáng sợ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play