Tôi dành chút thời gian nhìn vào cái tô inox mà cậu nhóc bên cạnh đưa cho: “Hơi loãng, em cho thêm chút bột đi.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Về già, tôi muốn truyền lại Hứa Mỹ Nhân cho thế hệ sau nên đã nhận rất nhiều em nhỏ làm học sinh giống như lúc thầy nhận dạy tôi.
Giản Sơn là học sinh đầu tiên của tôi, cậu nhóc Beta này năm nay mới mười sáu tuổi, hiện đang vừa học vừa làm việc cho cửa hàng vào những ngày nghỉ cuối tuần.
Cậu bé là người sống nội tâm, ít nói, vì gia cảnh nghèo khó nên rất chịu thương chịu khó, luôn phấn đấu vươn lên. Hiện tại, tôi khá hài lòng với cậu học trò nhỏ này.
Điện thoại nội bộ trong phòng bếp vang lên, Giản Sơn chạy tới nhấc máy, vâng dạ hai tiếng rồi cúp máy, truyền lời cho tôi: “Thầy ơi, bên Hạ Thịnh vừa gửi order đến, thầy có muốn tự giao bánh qua cho họ không ạ?”
Hạ Thịnh nằm cách đây không xa, có lẽ vì muốn ủng hộ cho công việc kinh doanh của “Vợ Tổng giám đốc” là tôi đây, hoặc có thể là do thấy bánh của Hứa Mỹ Nhân ăn ngon thật nên bên công ty thường xuyên gửi đơn đặt hàng đến. Những đơn hàng thông thường sẽ do nhân viên giao hàng phụ trách, còn nếu gọi thẳng đến cửa hàng, hỏi tôi có muốn tự giao bánh qua tận nơi không thì chẳng có đơn nào ngoài đơn của Tống Bách Lao.
“Hôm nay Tổng giám đốc Tống muốn ăn gì?”
Những người còn lại trong phòng bếp thấy tôi gọi Tống Bách Lao như thế thì cười khúc khích.
Giản Sơn bước đến bên cạnh tôi, xòe tay liệt kê: “Hai chiffon Sữa, ba muffin Chocolate, hai Red Velvet Cheese Mousse, một bánh cuộn matcha kiểu Thụy Sĩ……”
Tống Bách Lao vốn có thể gọi tôi đạp xe qua chỉ vì một cái muffin, nếu đặt mua nhiều thế này thì chắc anh ấy không ăn một mình đâu, khả năng là đang mở cuộc họp nào đó rồi.
Tôi cởi mũ và khẩu trang ra, chào mọi người rồi chọn bánh theo đơn đặt hàng, sau đó đạp xe đến Hạ Thịnh.
Do ở trung tâm thành phố nên dù chưa phải giờ cao điểm, xe cộ trên đường vẫn rất đông đúc.
Qua nốt đoạn đèn giao thông này là tới tòa trụ sở của Hạ Thịnh, tôi dừng xe chờ đèn xanh, trong hai giây cuối cùng, mọi người bắt đầu vào thế chuẩn bị di chuyển, Thời điểm đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, tất cả các phương tiện cùng lúc xuất phát, một chiếc ô tô màu xám ở phía trước bất ngờ nghiên sang phải, va vào một ông cụ đang đi xe đạp.
Ông cụ kêu hô “ôi trời ơi” rồi vội vàng bóp phanh, suýt ngã xuống mặt đường, khi tôi đạp xe tới bên cạnh, ông cụ đang vỗ ngực cho thuận khí, vẻ mặt vẫn còn rất bàng hoàng.
“Cụ có sao không ạ?” Tôi hỏi ông cụ.
Ông cụ sửng sốt, hồi lâu mới trả lời: “Không sao, giật mình quá ấy mà. Chẳng hiểu cái người kia đi xe kiểu gì nữa, đụng vào xe người khác cũng không dừng lại, không ra thể thống gì sất.”
“Chắc không để ý đấy ạ.” Người lái xe tập trung vào đường đằng trước nên khó tránh khỏi sơ suất ở phía sau sau xe.
Chắc chắn ông cụ không bị trầy xước gì, tôi mới đạp xe đi.
Tôi đậu xe trước tòa nhà Hạ Thịnh, vừa xách hộp take away đi được mấy bước đã bắt gặp ngay một biển số xe trông rất quen mắt, chính là biển số của chiếc xe ô tô màu xám va vào ông cụ nhưng không chịu dừng lại.
Thật trùng hợp khi người kia cũng đậu ô tô ở bãi để xe trước tòa nhà Hạ Thịnh, người đàn ông bước xuống xe trông tầm khoảng ba mươi tuổi, đeo kính, mặc suit tối màu và cầm một chiếc cặp táp trên tay, xét theo chiều cao và tổng thể đường nét khuôn mặt, chắc hẳn hắn ta là một Alpha đã kết hôn.
Tôi thấy hắn ta đang kiểm tra tình trạng xe thì bước nhanh đến.
“Thưa anh, vừa rồi anh có đụng phải một người đi xe đạp ở cột đèn đỏ.” Tôi tưởng hắn ta không để ý nên mới thiện ý nhắc nhở, “Cũng may ông cụ không bị xây xước gì.”
Hắn ta cau mày, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cậu muốn sao? Định đục khoét tiền tôi à?”
Tôi thảng thốt: “Cái……”
“Tôi chưa bắt lão trả tiền sửa xe cho tôi là đã tốt lắm rồi, cậu không thấy mui xe của tôi bị xước ra nông nỗi nào à?” Hắn chỉ vào chiếc ô tô, ra vẻ như mình đúng lắm, “Già rồi thì ở nhà chứ ra đường để làm cái gì, không thấy người khác đang vội chắc?”
Hóa ra hắn ta biết mình đụng phải người khác chứ không phải không, gây tai nạn còn lái xe bỏ đi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giờ còn trả treo, nghĩ tôi bám theo để đòi tiền anh ta…… Đúng là gã khốn nạn.
“Mấy tên Beta các cậu chỉ nên tập trung làm việc của mình thôi, đừng nên lo chuyện bao đồng làm gì cả.” Nói xong thì nhìn đồng hồ, có vẻ như đang rất vội, hắn không tranh luận với tôi nữa mà hấp tấp đi nhanh về phía Hạ Thịnh.
Tôi trông theo bóng lưng xa dần của hắn ta, tức đến độ bật cười, lâu lắm rồi tôi mới đụng phải một gã vô liêm sỉ như vậy.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Lý Tuần, cô ấy hỏi tôi đang đi đến đâu rồi.
“Đang ở dưới sảnh.” Tôi vừa trả lời vừa đi vào Hạ Thịnh.
“Vâng vâng, thế là tốt rồi.” Cô hạ giọng xuống, “Tổng giám đốc Tống cứ giục tôi gọi điện cho anh suốt, anh ấy thấy anh mãi không tới nên lo lắng lắm.”
Tôi cười: “Nhắn với anh ấy là tôi sắp tới rồi nhé.”
Bảo vệ và nhân viên lễ tân của Hạ Thịnh biết tôi nên chủ động ấn thang máy giúp tôi luôn.
Tôi cảm ơn họ, bước vào thang máy lên thẳng văn phòng của Tống Bách Lao trên tầng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang máy, Lý Tuần đã chạy tới chào hỏi rồi nhận lấy hai hộp bánh trên tay tôi.
“Anh Ninh ngồi đây nghỉ một lát nhé, Tổng giám đốc Tống ra ngay đây ạ.” Nói rồi cô ấy bước nhanh về phía phòng họp ở đầu hành lang bên kia.
Tôi ngồi trên sô pha một lúc thì thang máy lại mở ra kêu “đinh” một tiếng, ngay sau đó có hai người đi ra, một người là Giám đốc nhân sự của Hạ Thịnh, người còn lại chính là tên đàn ông đeo kính tôi gặp dưới bãi để xe.
Cả hai đều hơi ngạc nhiên khi thấy tôi, người đàn ông đeo kính trông còn khá sững sờ. Tôi đoán anh ta đang cảm thấy rất khó hiểu vì một Beta mặc đồng phục bếp như tôi đây lại có thể xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc của Hạ Thịnh.
“Cậu Ninh đến đấy à.” Giám đốc nhân sự chào hỏi với tôi.
Tôi bảo anh ta không cần để ý tới tôi, tôi ngồi một lúc rồi sẽ về luôn. Anh ta gật đầu rồi bảo người đàn ông đeo kính ngồi xuống ghế sô pha.
“Tổng giám đốc Tống họp xong sẽ phỏng vấn trực tiếp cậu, cậu ngồi đây đợi đi.”
Người đàn ông đeo kính liếc tôi rồi lúng túng ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện tôi.
“Anh đây là……” Hắn ta hỏi Giám đốc nhân sự về danh tính của tôi.
Giám đốc nhân sự đang chuẩn bị giới thiệu thì bị tôi cắt ngang lời: “Tôi chỉ là nhân viên giao bánh bình thường.”
Người đàn ông đeo kính hiển nhiên không tin, trong ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ nhưng Giám đốc nhân sự đã không còn nhắc đến thân phận của tôi nữa.
Lúc này, tiếng nói chuyện truyền đến từ đằng xa, có vẻ như cuộc họp đã kết thúc.
Người đàn ông đeo kính đứng dậy, căng thẳng chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi hắng giọng. Tống Bách Lao và Lý Tuần nhanh chóng xuất hiện ngoài phòng tiếp khách. Hai người họ đi cạnh nhau, Lý Tuần giở tập tài liệu cho Tống Bách Lao ký, ký xong, Tống Bách Lao đưa bút cho cô ấy, dặn dò vài câu rồi ngẩng đầu nhìn qua.
Trông anh ấy hơi dữ tợn khi không cười, những ai mới gặp Tống Bách Lao lần đầu thường bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của anh ấy.
Người đàn ông đeo kính cứng đờ, chậm trễ tiến lên: “Hân hạnh được gặp Tổng giám đốc Tống, hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn cho vị trí Giám đốc phát triển thị trường……”
“Em lại đạp xe tới à?”
Tống Bách Lao không thèm nhìn hắn ta mà đi thẳng về phía tôi.
Chắc thấy tóc mái dính vào mồ hôi trên trán nên anh ấy nhận ra.
Tôi không đứng dậy mà chỉ ngẩng cổ trả lời anh: “Đạp xe tiện lắm, chỉ mất mỗi hai mươi phút thôi.”
Anh hất tóc mái tôi ra đằng sau: “Em không thấy nóng à?”
Đúng là đạp xe suốt hai mươi phút có nóng thật.
“Ai bảo anh là khách hàng quan trọng cơ, sao em dám cẩu thả được.”
Anh ấy cong môi cười một cách khoái chí: “Lần sau anh sẽ nhờ tài xế tới đón em vậy.”
Hay anh đừng gọi điện thoại tới cửa hàng đặt bánh nữa đi?
“Thôi em vẫn chọn đạp xe, đường kia hay tắc lắm, đi ô tô có khi còn không nhanh bằng xe đạp.”
Anh búng trán tôi: “Em muốn đi kiểu nào cũng được.”
Giám đốc nhân sự ho khan một tiếng, nhắc nhở ở đây còn người ngoài.
Tống Bách Lao thu tay về, xoay người xem như không có chuyện gì xảy ra rồi hỏi người đàn ông đeo kính: “Cậu tên gì?”
Sắc mặt của người đàn ông đeo kính trông rất xấu, hắn ta duỗi tay ra giới thiệu với Tống Bách Lao một lần nữa.
Tống Bách Lao bắt tay với hắn ta, cầm bản CV của đối phương từ tay Giám đốc nhân sự rồi bước vào phòng làm việc của mình.
Người đàn ông đeo kính đứng tần ngần một chỗ, Giám đốc nhân lực đẩy hắn ta, giục giã: “Đuổi theo đi!”
Bấy giờ hắn ta mới hoàn hồn chạy theo.
Tống Bách Lao vào phòng rồi lại đi ra, cầm tập tài liệu chỉ vào tôi, “Cấm em về cửa hàng trước khi anh ra.”
Cửa văn phòng đóng lại, trong phòng tiếp khách chỉ còn tôi, Lý Tuần và Giám đốc nhân sự.
Nếu cứ im lặng mãi thì sẽ rất lúng túng, tôi chủ động bắt chuyện: “Họp xong rồi à?”
Lý Tuần trả lời: “Cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Bây giờ mọi người đang nghỉ giải lao, phỏng vấn xong Tổng giám đốc Tống sẽ quay lại cuộc họp luôn.”
Thế thì Tống Bách Lao còn giữ tôi lại làm gì?
Chẳng biết khi nào anh ấy mới họp xong.
Mười phút sau, người đàn ông đeo kính mở cửa văn phòng bước ra.
Lý Tuần hơi sửng sốt nhưng rồi vẫn nhanh chóng đứng dậy dẫn đường cho người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính đi về phía thang máy dưới sự chỉ dẫn của cô ấy, gần như không kìm nén được nụ cười trên mặt.
“Xem ra Tổng giám đốc Tống không hài lòng rồi.” Giám đốc nhân sự hít vào một hơi, thấp thỏm đứng dậy.
Chưa nói dứt lời, Tống Bách Lao đã sải bước ra khỏi văn phòng, vỗ tập tài liệu vào ngực cấp dưới.
“Chọn người kiểu gì thế hả, hỏi ba câu đều không trả lời được, mồm thì lắp ba lắp bắp.”
Giám đốc nhân sự ho khan một tiếng, oan ức giãi bày: “Cậu ta là một trong số ít những người lọt được vào vòng phỏng vấn cuối. Lần phỏng vấn trước cậu ta nào có nói lắp chứ. Có phải ông chủ gây áp lực quá khiến cậu ta phát hoảng không?”
Tống Bách Lao trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi thì ăn thịt nổi ai? Có cái gì mà hoảng?”
“Chắc là do em rồi……”
Giám đốc nhân sự: “Không phải đâu mà.”
Anh ta đột ngột dừng lại, sau đó cùng Tống Bách Lao nhìn về phía tôi.
“Em làm gì cậu ta à?” Tống Bách Lao hỏi tôi.
Thế là tôi đành thuật lại vụ xích mích nhỏ xảy ra cách đây không lâu.
Tống Bách Lao nghe xong không nói gì mà quay sang nhìn Giám đốc nhân sự, trong ánh mắt còn hàm chứa vẻ chán ghét.
Giám đốc nhân sự cầm tập tài liệu, từ từ lùi ra sau.
“Được rồi, tiểu nhân đã hiểu, ông chủ không cần bận lòng, về sau tên khốn đó sẽ không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
Giám đốc nhân sự bấm nút thang máy bằng tay trái rồi rút lui vào trong.
Tống Bách Lao thu lại tầm mắt, nhìn tôi một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Sao em không nói thẳng cho hắn ta biết thân phận thật sự của em?”
Anh ấy không tò mò mà chỉ hơi…… để tâm chút xíu.
“Em là nhân viên giao bánh thật chứ gì nữa?” Tôi chột dạ nhìn sang chỗ khác, “Còn về thân phận thật sự thì……”
Tống Bách Lao ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi vào trong lòng, anh rũ mắt, dửng dưng hỏi: “Thì sao?”
Thắt lưng bị ghìm mạnh khiến tôi xuýt xoa vì đau, lực tay trên eo ngay lập tức được nới lỏng.
Tôi giả vờ như mình vừa sực nhớ ra: “À, ý anh là thân phận ‘phu nhân Tống’ ấy ư? Em sợ cái danh này lớn quá sẽ dọa hắn ta mất mật.”
Anh giễu cợt: “Dọa hắn ta mất mật hửm?” Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên biết bao cảm xúc, cuối cùng đành thở dài rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Mặt đối mặt, cơ thể khẽ đung đưa.
“Đầu tiên em là Ninh Úc, rồi là ‘mẹ’ của Tống Ninh Hi và Tống Mặc, sau đó là thợ làm bánh của Hứa Mỹ Nhân, cuối cùng mới đến vợ của Tống Bách Lao anh chứ gì?”
Quả nhiên không có lúc nào là anh ấy không hờn dỗi ăn vạ cả.
“Không đâu.” Tôi sửa lại cho anh, “Những danh phận này không có cái nào hơn cái nào hết, tất cả đều cực kỳ quan trọng với em, và em không muốn đánh mất một danh phận nào hết. Em không nói ra quan hệ giữa chúng mình vì vốn dĩ hắn ta không hề có bất cứ quan hệ gì với hai ta. Anh đừng nghĩ lung tung nữa, nhé?”
“Anh quan trọng với em lắm ư?”
Anh cắt nghĩa toàn bộ lời nói của tôi rồi đưa ra một kết luận nghe thì khá hiển nhiên nhưng vẫn có chỗ không ổn.
Mà…… Thôi vậy, miễn sao anh ấy thấy hạnh phúc là tôi vui lắm rồi.
Tôi nhắm mắt lại, thủ thỉ trả lời: “Ừ, quan trọng lắm lắm luôn.”
Tống Bách Lao hớn hở ra mặt, anh ấy quấn lấy tôi âu yếm một lúc lâu, tới tận khi Lý Tuần vào thúc giục mới miễn cưỡng rời đi.
Sau đó tôi trở lại Hứa Mỹ Nhân, đến khoảng năm giờ chiều, điện thoại vẫn chưa nhận được tin nhắn của Tống Bách Lao, tôi đoán anh vẫn đang họp nên tự về nhà trước.
Về đến nhà, mợ Cửu bảo Tống Tiêu đã qua từ hồi chiều, giờ chú ấy đang chơi với em gái trong phòng.
Tôi lên tầng, vừa hé cửa phòng Ninh Hi ra một chút đã nghe thấy tiếng Tống Tiêu nói chuyện qua điện thoại ở bên trong.
“Hôm đó em say rượu nên không làm chủ được hành vi của mình, anh đừng hiểu lầm.” Chú ấy ngồi quay lưng về phía cửa nên không phát hiện ra tôi, “Chắc là cuối tháng…… Không, anh đừng đánh trống lảng, em thậm chí còn không nhớ rõ rằng đêm đó hai chúng ta có thật là đã làm gì nhau hay chưa, anh đừng tưởng rằng đây là dấu hiệu của sự ‘hòa giải’, không, em chỉ say thôi, anh hiểu không? Giống như……”
Chú dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Giống như Alpha và Omega tới kỳ động dục vậy, ý chí không kiểm soát được hành động của bản thân.”
25/3/2021
—–
Harry: Vợ Tổng giám giả vờ làm shipper và cái kết:v WordPress lại đổi giao diện viết bài hay à, dùng bực thật đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT