【 Đối với Chu Ly, mọi người chỉ là những con tốt có thể lợi dụng, trong đó có cả bản thân anh ta. 】
Tôi đưa điện thoại cho Tống Bách Lao.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi nhìn điện thoại, nhận lấy.
"Alo, tôi là Tống Bách Lao." Tống Bách Lao vốn còn đang thờ ơ, anh ấy quết ngón tay lấy nốt chỗ nhân kem trong bát rồi cho lên miệng mút nhẹ, nhưng không biết Hàn Âm ở đầu máy bên kia nói gì mà anh đột nhiên cau mày, sắc mặt cũng thay đổi theo, "Cô đến đây đi, gặp mặt nói trực tiếp."
Một lát sau, anh tắt máy và trả lại điện thoại cho tôi.
"Hàn Âm bảo vụ việc con gái của Trần Trăn bị tấn công hoàn toàn là một âm mưu, cô ta biết ai đứng sau chuyện này." Tống Bách Lao nói.
"Âm mưu?" Tôi kinh hoảng, "Cô ấy nói ai thế?"
Sự việc này gây ảnh hưởng không hề nhỏ, nếu đây là một âm mưu, vậy thì mục đích của nó là gì? Là nhắm vào nhà họ Trần, hay...... trong đầu tôi chợt lóe lên cảnh tượng Lạc Thanh Hòa bị ném trứng gà.
Dù không nằm ngoài dự đoán nhưng vẫn khiến người ta phải giật mình.
Thủ đoạn của nhà họ Nguyễn quá tiểu nhân, tôi không ngờ họ có thể nhẫn tâm ra tay với một cô bé vô tội như vậy. Tôi biết bản tính tàn nhẫn và độc ác là điều bình thường với các chính trị gia, nhưng hành vi này đã vượt khỏi giới hạn và biến thành hành vi hèn hạ.
Nửa tiếng sau, Hàn Âm đến.
Em vào nhà, vừa thấy tôi đã tươi cười chào hỏi, nhưng khi quay sang Tống Bách Lao thì trở nên dè dặt, bàn tay siết quai túi xách trông rất căng thẳng.
"Ngài Tống, tôi có mang theo một số bằng chứng để chứng minh cho lời nói của mình......"
Tống Bách Lao ngắt lời: "Vào phòng làm việc nói chuyện."
Hai người lên tầng, đang đi nửa đường thì Tống Bách Lao bỗng khựng chân, quay người lại.
Anh vừa nhìn tôi từ trên cao vừa ra lệnh: "Về phòng nằm nghỉ đi, em đừng tưởng sức khỏe mình đỡ hơn được mỗi tí là có thể bỏ qua lời khuyên của bác sĩ."
Tôi quay mặt sang nơi khác, lúng túng gãi chóp mũi: "Biết rồi."
Sau khi cả hai biến mất ở góc cầu thang, tôi đi tìm mợ Cửu, bảo mợ đợi Tống Mặc học xong thì lấy macaron trong tủ lạnh ra cho cậu bé ăn, đồng thời cũng dặn mợ đừng cho Tống Mặc ăn nhiều quá kẻo tối không ăn được cơm.
Mợ Cửu đồng ý xong thì tôi lên tầng đánh một giấc.
Đang ngủ ngon, tôi chợt thấy giường lún nhẹ, kế đó một cơ thể ấm áp chui vào chăn rồi áp sát lên lưng tôi.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, vùi mặt sau gáy tôi, hơi thở phả ra quẩn quanh khắp cổ.
Tuy đầu óc hẵng còn mơ màng nhưng xem tư thế này của anh, tôi đoán ngay được rằng Tống Bách Lao đang định cắn tôi đây mà.
Chắc thấy tôi cựa quậy, người phía sau hô hấp nhẹ nhàng hơn rồi ngẩng đầu lên, không dính chặt vào tôi nữa.
"Em dậy đấy à?"
Tôi không quay lại: "Vâng."
"Hàn Âm về rồi." Tống Bách Lao nói, "Cô ta đưa cho anh một cái ổ cứng, trong đó chứa rất nhiều bằng chứng cho thấy Chu Ly là người đã lên kế hoạch tấn công con gái của Trần Trăn. Cậu ta hết mình vì nhà họ Nguyễn nhỉ."
Nghe vậy, tôi xoay người qua nhìn anh: "Sao Hàn Âm lại biết chuyện này?"
Tống Bách Lao nới lỏng vòng ôm, bàn tay đặt ngoài chăn bông nhẹ nhàng vỗ về phần eo của tôi.
"Một trong những tên Beta phạm tội chính là con trai của bạn cô ta. Bạn cô ta luôn cho rằng con trai mình không phải người cấp tiến như vậy nên đã tự điều tra và tìm thấy một lượng lớn tiền mặt được chôn cùng một ổ cứng điện thoại ở sân sau nhà. Chắc tên Beta đó muốn giữ miếng, hoặc định chờ đến ngày ra tù lại làm thêm vụ nữa."
"Vậy phải làm gì tiếp theo đây?"
"Làm gì ấy hả?" Bàn tay trên eo dừng lại, anh nhếch miệng cười, "Khó lắm mới bắt được đuôi rắn, đương nhiên anh phải quật nó xuống đất đập chết tươi rồi."
Tôi rùng mình, có lẽ trận chiến giữa chim bách thanh và rắn độc đã sắp đi đến hồi kết.
"Sợ à?" Tống Bách Lao nghịch tóc tôi, nụ cười trên môi anh ấy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Tôi nuốt nước bọt, "Không."
"Thế sao em lại run?"
Tôi nhìn anh: "Tại em lạnh."
Phòng nào trong nhà cũng được lắp hệ thống sưởi nên nhiệt độ quanh năm luôn giữ ở mức ổn định, huống chi bây giờ chúng tôi đang cùng nằm trên giường, bảo lạnh chẳng qua là đang tìm cớ thôi. Tống Bách Lao nhìn tôi chằm chặp suốt một lúc, sau đó không hỏi gì thêm mà chỉ kéo chăn cho tôi rồi siết chặt tôi vào lòng anh ấy.
"Ngủ thêm một lát nhé." Anh nói.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Chúng tôi ngủ thẳng đến giờ ăn tối, tới khi mợ Cửu lên gõ cửa gọi mới dậy.
Xuống đến phòng ăn thì thấy Tống Tiêu đã ngồi đợi sẵn bên bàn, chú ấy cho chúng tôi xem rất nhiều cảnh núi non mà mình đã chụp hôm nay.
"Mẹ tìm thấy một đạo quán ở trên núi, ông đạo sĩ trong đạo quán ấy cứ chèo kéo đòi xem bói cho mẹ mãi......"
Tống Bách Lao vừa ăn vừa nói: "Đó là Hạ Duy Cảnh, anh của Hạ Kiều."
Tống Tiêu cười cứng ngắc: "À...... Chẳng trách ông ấy bảo trông mẹ quen quá, chắc gặp qua ở đâu rồi."
Không, rất có thể đây là kịch bản do đạo trưởng vẽ ra, Duy Cảnh đạo nhân mê bói toán lắm, cứ tóm được ai là lại bảo có duyên.
Thấy bầu không khí hơi ngột ngạo, tôi vội xen vào: "Chú Tiêu chụp đẹp quá, cháu còn chẳng nhận ra đây là núi Duy Cảnh ấy ạ."
"Mắt người và ống kính luôn có sự khác biệt. Mùa đông trên núi tuy ảm đạm nhưng vẫn có rất nhiều động vật nhỏ, cháu nhìn bức này này......"
Chạm đúng chuyên môn nên Tống Tiêu nói như máy hát.
Tống Mặc ngồi bên cạnh lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó bất ngờ cất tiếng: "Ngày mai cháu cũng muốn đi với ông nội."
Tống Tiêu sửng sốt rồi hào hứng trả lời: "Đồng ý luôn, nhưng cháu không được chạy lung tung nhé, nhớ phải theo sát ông nội đấy biết chưa?"
"Dạ, cháu biết rồi."
Không khí trong bữa ăn vừa ấm cúng vừa hòa thuận, người nói nhiều nhất là tôi và Tống Tiêu, xen lẫn vào là tiếng lanh lảnh trẻ con của Tống Mặc, còn Tống Bách Lao chủ yếu đảm nhận vai trò người nghe.
Sắp xong bữa, mợ Cửu bảo người giúp việc vào thu dọn bát đĩa rồi mang chè lên.
Tống Bách Lao không muốn ăn nên lau miệng, kết thúc bữa cơm: "À đúng rồi, có khi lát nữa Lạc Thanh Hòa sẽ đến đấy."
Cả tôi và Tống Tiêu đều đồng thời ngưng tay rồi nhìn về phía anh, Tống Tiêu có chút hụt hẫng, còn tôi chỉ thấy ngạc nhiên.
Anh ấy không thấy mình tùy tiện quá ư? May mà ăn xong rồi mới nói nhé, không thì Tống Tiêu đã chẳng ăn được gì rồi.
"Mẹ, mẹ tránh đi đã. Các con cứ ăn tiếp đi......" Đã nói rõ ràng "lát nữa" mới tới nhưng Tống Tiêu cư xử như Lạc Thanh Hòa đã đứng sẵn ở ngoài cửa, chú ấy đứng dậy, bước nhanh về phòng.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của chú, tôi mới thu lại tầm mắt, tức giận trừng Tống Bách Lao.
Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi ra vẻ ngây ngô: "Em nhìn anh dữ thế làm gì? Ông ta đến lấy ổ cứng thôi chứ có ở lại lâu đâu."
"Sao anh không mang thẳng đến nhà ông ấy đi?"
"Ông ta bảo muốn ghé qua thăm Mặc Mặc luôn."
À, thăm cháu trai, lý do chính đáng quá nhỉ.
Tầm nửa giờ sau, xe của Lạc Thanh Hòa dừng ở trước cổng.
Có vẻ Lạc Thanh Hòa vừa đi đâu về, ông ta mặc một bộ suit ba mảnh, tóc tai cũng được chải chuốt tỉ mỉ. Chẳng qua phía đuôi mắt đã thoáng đỏ lên, trông như vừa uống chút rượu, chiếc nơ trên cổ bị cởi xuống từ trên xe, mở phanh ra hai chiếc cúc áo sơ mi ở trên cùng, nếu so với hình tượng ngày thường không chê vào đâu được thì hôm nay ông ta hơi "xuề xòa".
Vào đến nhà, ông ta chỉ liếc thoáng qua tôi rồi bế Mặc Mặc lên nói chuyện một lúc, sau đó lên phòng làm việc bàn bạc công chuyện với Tống Bách Lao suốt hai tiếng đồng hồ.
"Con thấy chưa, chỗ này thành năm khí là mẹ thắng rồi." Tôi đặt quân đen lên bàn cờ và nói với Tống Mặc: "Cá ngựa chơi dễ hơn nhỉ?"
Tống Mặc gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Chơi thêm ván nữa đi mẹ."
Thu cờ về hộp của từng người, tôi cầm quân đen, chấp Tống Mặc cầm quân trắng, chúng tôi lần lượt đặt từng quân cờ lên bàn cờ vây theo lượt.
Tống Mặc được thừa hưởng sức học xuất sắc từ người bố Tống Bách Lao của mình, mới đầu cậu bé còn thua tôi hai ván, nhưng càng về sau đánh càng thành thạo, có thể chơi ngang tay với tôi, thậm chí thắng tôi liên tiếp hai ván.
Tôi và cậu bé mải mê đánh cờ, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Bách Lao đang bước xuống cầu thang.
Tôi ngó nghiêng ra sau lưng anh nhưng chẳng thấy Lạc Thanh Hòa đâu, đành nhỏ tiếng hỏi: "Bố anh đâu?"
Tống Bách Lao chỉ tay lên trần nhà: "Ông ta bảo muốn nói chuyện với mẹ anh, giờ cả hai đang trên sân thượng."
Tôi biết đến thăm Tống Mặc chỉ là cái cớ của Lạc Thanh Hòa, còn Tống Tiêu mới chính là mục tiêu thật sự của ông ta.
Tống Bách Lao bước đến bên cạnh chúng tôi, liếc mắt nhìn bàn cờ rồi khinh khỉnh nói: "Cờ vây à?"
"Không chơi." Tống Bách Lao khoanh tay một cách ngạo mạn, tỏ vẻ bản thân không có hứng thú, "Bố chỉ xem thôi."
Dưới sự quan sát của anh, Tống Mặc và tôi chơi thêm hai ván cờ nữa, Tống Mặc thắng hết.
Tống Bách Lao không xem nổi nữa: "Ninh Úc, đến đứa trẻ sáu tuổi em còn chẳng thắng nổi thì còn làm được gì nữa đây?"
Tôi ném cờ lại vào hộp, đứng dậy nhường chỗ: "Đấy cho anh chơi."
Đúng lúc này, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng sứ vỡ.
Tôi vội đi tới cửa sổ rồi ngó ra ngoài, phát hiện trên mặt đất có một chậu hoa sứ bị vỡ. Xem xét vị trí này, hình như rơi từ trên sân thượng xuống.
Tôi quay người, nói với Tống Bách Lao: "Em lên xem thế nào, anh cứ chơi với Mặc Mặc đi."
Không đợi anh đáp lại, tôi đã đi thẳng lên tầng.
"Em làm cái gì đấy? Em bị điên à?"
"Em chỉ muốn bắt lấy......"
Họ không đóng cửa, vả lại cũng đứng rất gần lối vào nên tôi có thể trực tiếp nghe thấy âm thanh khuếch đại qua lối đi hẹp dài dù chỉ đứng dưới cầu thang.
Lạc Thanh Hòa nói với giọng điệu mỉa mai: "Em đã chẳng cần nó thì sao tôi không được phép vứt đi? Tôi quyết định ném nó mà em còn cố nhặt làm cái gì?"
Thanh âm của Tống Tiêu vang lên: "Trước đây em giữ chiếc nhẫn vì vẫn coi anh như "người thương" của mình, giờ em trả lại nhẫn cho anh là bởi em đã quyết chấm dứt thứ tình cảm này. Em...... không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, em không thể tha thứ cho những chuyện anh đã gây ra cho Bách Lao."
Suốt một lúc lâu sau, tôi không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ sân thượng. Ở một khía cạnh nào đó, Lạc Thanh Hòa rất giống với Tống Bách Lao, tôi sợ ông ta điên lên rồi động tay động chân với Tống Tiêu nên cố gắng dỏng tai lên nghe cẩn thận.
"Chuyện tôi gây ra cho Bách Lao?" Rốt cục Lạc Thanh Hòa cũng lên tiếng, ông ta chế nhạo, "Em bỏ rơi chúng tôi, em đuổi tôi trở về cái nơi tôi từng trả giá hết thảy để rời đi, đằng đẵng mười mấy năm qua em cũng chẳng dám về thăm chúng tôi lấy một lần, giờ còn trách tôi không phải một người bố hoàn hảo ư? Em dựa vào đâu mà đòi trách cứ tôi? Em có tư cách gì mà làm thế?"
Ông ta nghiến răng nghiến lợi gằn ra những từ cuối cùng.
"Anh hận em nên mới hành hạ con em để trả thù em phải không? Anh ép thằng bé với con trai của Hạ Kiều......" Tống Tiêu nghẹn ngào, "Anh có biết các anh đã làm ra chuyện gì rồi không?"
"Chẳng lẽ em muốn thấy nó bị khống chế bởi hành vi ký hiệu giữa AO như tôi rồi không được giải thoát suốt cả đời này sao? Tôi cũng từng hy sinh vì gia đình, đây là điều bắt buộc khi sống trong một gia tộc lớn, em muốn nó được sống trong ấm no nhưng lại không muốn nó đánh đổi bất cứ thứ gì, ở đời làm gì có tư tưởng ăn không như thế? Nếu em đã vứt nó cho tôi nuôi thì đáng lẽ phải ngẫm điều này từ lâu rồi mới phải!"
"...... Sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ?"
"Vốn dĩ tôi có thể tốt hơn, nhưng chính em là người đã sút tôi về vạch xuất phát." Lạc Thanh Hòa nói, "Em giữ nhất là vì yêu tôi ư? Tình yêu của em thật rẻ mạt."
Ngay sau đó, cánh cửa sập vào đánh ruỳnh một cái, tôi cuống quýt tìm chỗ trốn.
Lạc Thanh Hòa hùng hổ bước xuống từ trên sân thượng, tôi thấy ông ta đi được một lúc thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu lấy tay che mặt, đứng lặng người mãi một lúc lâu.
Tôi không dám thở mạnh vì sợ ông sẽ phát hiện ra. May mà ông ta nhanh chóng bỏ tay xuống, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng cao đầu bước xuống tầng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT