Edit: OhHarry

【 Hôm nay bên Hổ Phách gửi tin nhắn nói rằng họ sẽ bỏ ra 5 nghìn để mua bộ đồng phục bếp mà tôi mặc, đã vậy còn yêu cầu không được giặt.... Thói xấu gì vậy chứ? 】

Tôi thấy hắn không nói gì nữa thì cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Trong lúc ăn, tôi có cảm giác hắn hẵng còn quan sát mình, trông có vẻ muốn nói gì nhưng vẫn do dự, rồi lại như đang trầm ngâm suy nghĩ.

"Sao lại để cho Hướng Bình lên núi?"

Bàn tay cầm thìa của tôi khựng lại giữa không trung, thoáng chốc sau mới tiếp tục hoạt động như không có gì xảy ra.

"Sẽ không có lần sau đâu."

Tay phải bị rạn xương đặt trên chăn bông, đầu ngón tay vô thức siết chặt lại rồi thả lỏng ra. Có lẽ ở với Tống Bách Lao khiến tôi hơi lo lắng, hoặc vì không gian quá yên tĩnh nên làm người ta phải suy nghĩ miên man, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một con sứa mà không hề báo trước, nó co bóp dù, bơi lang thang trong biển cả vô tận.

"Kể cả trước đây cậu có ảo tưởng thế nào về Hướng Bình, thì sự thật đã cho thấy gã hết thuốc chữa rồi, đúng là cái loại không biết ăn năn hối cải."

Dù hắn có nói gì đi chăng nữa, tôi sẽ đều đồng ý với mọi thứ: "Phải, tại tôi ngớ ngẩn quá, luật sư Ngô phê bình cách xử lý thiếu cẩn trọng này của tôi rồi. Trước khi vụ kiện kết thúc, tôi sẽ không gặp bất cứ ai có quan hệ với Hứa Mỹ Nhân, anh yên tâm."

Bởi tôi đã ngoan ngoãn nhận lỗi nên hắn chẳng tìm được cái cớ nào để mắng chửi, hắn im lặng hồi lâu như thể bị câu nói của tôi làm cho nghẹn lại.

Đến khi ăn gần hết, tôi mới đặt thìa xuống, thấy hắn không có ý định rời khỏi phòng, tôi đành phải chủ động phá tan sự im lặng, hỏi về tình hình hỗn loạn ngày hôm qua.

"Chuyện hôm qua thế nào rồi?"

Một tay Tống Bách Lao chống đầu, tay kia gõ nhẹ xuống tay vịn ghế sô pha: "Bắt đầu bằng màn kịch nhưng kết thúc bằng trò hề. Vụ việc quá nghiêm trọng, trong bữa tiệc lại toàn giới tài phiệt nên không ai muốn chuyện này bị cả xã hội biết, bởi vậy đã bị áp chế hoàn toàn xuống rồi."

Bị pheromone ảnh hưởng, động dục mất kiểm soát, vứt bỏ thể diện để cắn xé lẫn nhau, nghe vô lý đến mức người ta phải trợn mắt há hốc mồm, đây đúng thật là một trò hề.

"Vậy.... đã điều tra ra cách Beta kia trà trộn vào chưa?"

Tôi cứ nghĩ hệ thống an ninh trong buổi tiệc đã được thắt chặt đến mức một con ruồi khả nghi cũng khó lọt vào, nhưng kết quả không chỉ có tuyến phòng thủ bị phá vỡ mà còn để chuyện tồi tệ nhất xảy ra. Ban tổ chức chắc chắc sẽ rất đau đầu, không biết bữa tiệc năm nay có trở thành tiêu điểm hay không.

Khóe môi Tống Bách Lao nhếch lên lộ vẻ giễu cợt: "Nghe nói cái tên theo chủ nghĩa Beta tối cao cực đoan này lẻn vào từ phòng bếp sau. Hắn bị bắt rồi, chuyện này tuy không gây xáo trộn gì cho xã hội, nhưng có thể hắn sẽ phải ngồi tù suốt nửa quãng đời còn lại."

Beta tối cao.....

Trong suốt chiều dài lịch sử của nhân loại, mặc dù không thể tránh khỏi những hành vi cực đoan quá khích dẫn đến sự bùng phát của nhiều cuộc đối đầu nếu muốn đấu tranh cho quyền lợi mà bản thân xứng đáng được hưởng, nhưng không thể căn cứ lí lẽ này để gây tổn hại cho người khác.

Beta không thấp kém cũng không cao quý, đều được sinh ra làm người, không được làm chủ vận mệnh giống như Alpha và Omega.

Hội trường ngày hôm qua náo loạn như ong vỡ tổ, tôi không biết có bao nhiêu người gặp phải rắc rối như mình nên bóng gió hỏi Tống Bách Lao, hắn chỉ trả lời Lạc Thanh Hòa và Chu Vân Sinh vẫn ổn rồi thôi.

Chu Vân Sinh vội vàng rời đi giống những người khác, Chu Ly tuy chẳng kiên nhẫn mấy nhưng trông có vẻ rất phấn khích, tôi không ngạc nhiên khi hai người họ vẫn ổn. Lạc Thanh Hòa là Alpha đã được đánh dấu, ngay cả bạn đời của ông qua đời thì khế ước đánh dấu vẫn còn hiệu lực và sẽ không bị pheromone của Omega khác ảnh hưởng, tôi cũng không bất ngờ lắm khi ông vẫn an toàn.

"Thế còn Alpha hôm qua..... Chính là cái gã bị cậu ừm...... Sao rồi?" Tất cả những người tham gia buổi tiệc rượu đều thuộc các gia tộc có thế lực, đương nhiên tên Alpha bị Tống Bách Lao đánh cũng không phải kẻ tầm thường. Tuy rằng sự tình là có nguyên nhân, nhưng nếu phía đối phương quyết định truy cứu đến cùng thì sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức.

Vừa nghe tôi hỏi, đầu ngón tay đang gõ tay vịn của Tống Bách Lao lập tức dừng lại, hắn nheo mắt: "Cậu hỏi thằng đó làm gì?"

Tôi sợ gã bị anh đánh chết.

"Tôi thấy gã bị thương nặng lắm...."

"Chết rồi."

Tôi hoảng hồn, nhìn hắn một lúc, giọng nói chợt chóe lên: "Chết rồi?!" Tôi thất kinh, ngón tay nắm chặt chăn đệm ở dưới, "Thế giờ phải làm sao đây? Cảnh sát.... sẽ không tới bắt anh chứ?"

Xem xét thế nào đi chăng nữa thì Tống Bách Lao vẫn được coi là bên chính đáng, người gây ra sự việc này chính là gã lập ra kế hoạch, nếu vô tình đánh chết gã, chắc.... chắc hắn không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đâu nhỉ?

Vẻ mặt Tống Bách Lao bình tĩnh: "Cậu lo lắng cho tôi à?"

"Dù gì anh làm thế cũng bởi muốn cứu tôi...." Tôi bối rối, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Tống Bách Lao đeo còng, rồi tới cảnh tôi và Tống Mặc đến thăm hắn qua song sắt. "Tôi sẽ làm chứng, anh chỉ vô tình thôi, trong trường hợp đó khó mà khống chế được lực tay.... Họ, họ nhất định không gây khó dễ cho anh đâu."

Tống Bách Lao nhìn tôi chằm chằm hồi lâu không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, nụ cười trên môi cũng trở nên khó hiểu.

"Lừa cậu thôi."

Tôi giống như cái máy tính cũ mèm, sau một chuỗi các thao tác quá tải, lượng thông tin nhiều vượt khả năng xử lý khiến tôi không phản ứng kịp, bỗng dưng nghe thấy Tống Bách Lao nhẹ giọng thốt ra ba tiếng này, tôi lập tức sụp đổ.

"Thằng đó chưa chết, bị gãy vài cái xương sườn, phải tịnh dưỡng vài tháng. Thư thăm hỏi tôi gửi qua rồi, cảnh sát sẽ không bắt tôi nên cậu không góa chồng đâu, khỏi lo nhé." Hắn nói qua quýt cho xong chuyện với vẻ mặt ngả ngớn, "Đáng nhẽ tôi phải chụp lại bộ dáng lúc nãy mới đúng, buồn cười chết đi được."

Nhận ra tất cả chỉ là trò đùa dai của hắn, tôi siết chặt nắm tay, lồng ngực nghẹn ngào.

Không cần hắn nói tôi cũng biết vừa rồi bản thân cắm đầu cắm cổ tin theo lời hắn trông ngu ngốc đến mức nào.

"Không sao là tốt rồi." Tôi cụp mắt xuống, cố làm ra vẻ không để bụng, gắng gượng kéo khóe miệng vài lần nhưng nụ cười vẫn không kìm được mà run rẩy, cuối cùng vẫn đành chịu thua.

Yên lặng giây lát, giọng điệu Tống Bách Lao bất chợt trở nên mất kiên nhẫn: "Cậu cười......"

Nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm thì mợ Cửu đã gõ cửa vào phòng nói rằng dỗ Tống Mặc ngủ rồi, giờ mợ qua dọn bàn và bát đũa giúp tôi.

Bụng ăn no rồi, đương nhiên cơn buồn ngủ sẽ ập tới. Tôi chui vào chiếc chăn bông mềm mại, há miệng ngáp một cái.

Tống Bách Lao đứng dậy nói: "Cậu nghỉ ngơi đi."

Sau đó ra khỏi phòng cùng mợ Cửu.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng, ánh mắt tôi dừng trên chiếc ghế Tống Bách Lao ngồi hồi nãy, cho đến khi cơn buồn ngủ gần như xâm chiếm toàn bộ cơ thể mới dần nhắm mắt lại.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Không hiểu vì sao dạo này Tống Bách Lao về nhà thường xuyên hơn, một tuần sẽ có ba đến bốn ngày ở trên núi.

Cơn giận của cuộc chiến tranh lạnh trước đây bị kích thích bởi chút pheromone đó, dường như cuối cùng hắn cũng trút bỏ nỗi tức tối, đúng là trong cái rủi có cái may, nhờ vậy mà tính tình hắn điệm đạm đi nhiều, không còn giận cá chém thớt với tôi nữa.

Hôm nay Lương Thu Dương nói sẽ tới thăm tôi.

Cậu thấy tôi tự dưng dừng livestream nên lo lắng gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi, đến khi biết tôi bị rạn xương do Hướng Bình thì nằng nặc đòi tới thăm.

Tôi bảo mình không sao, cánh tay dần lành rồi, nhưng Thu Dương lại tức giận mắng rằng tôi không coi cậu là bạn, có chuyện gì cũng giấu diếm cậu ấy. Tôi cứng họng, không biết trả lời cậu thế nào. Cậu nắm lấy cơ hội rồi chốt một câu: "Chiều tôi tới thăm cậu." Sau đó không cho tôi từ chối đã cúp máy.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, thở dài, vừa thấy vui nhưng cũng vừa lo lắng. Vui mừng vì được gặp lại người bạn thân lâu ngày chưa thấy mặt, lo lắng.... Tống Bách Lao bất ngờ trở về.

Bước sang tháng sáu, không khí bên ngoài trở nên oi bức, trong nhà bật điều hòa nên không cảm nhận được.

Qua khung cửa sổ, tôi nhìn Tống Mặc chạy từ ngoài vào nhà, phía sau có người giúp việc đi cùng nên mở tủ lạnh lấy bình nước ép dưa hấu khi sáng làm ra rót vào chiếc cốc nhỏ in hình hoạt hình, cắm ống hút vào rồi ra cửa đón.

Tống Mặc vừa bước vào nhà đã trông thấy tôi, đôi mắt cậu bé như chứa đựng các vì sao, nhóc con hân hoan ào về phía tôi, nhưng không biết đi được nửa đoạn nghĩ tới điều gì mà những ánh sao sáng kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm, bước chân cũng dần chậm lại.

Cậu bé bước đến gần tôi, nhận lấy chiếc cốc tôi đưa cho rồi ngước lên nở nụ cười khách khí lịch sự.

"Cảm ơn mẹ."

Mấy ngày nay cậu bé luôn giữ thái độ như vậy, không làm nũng, không nhõng nhẽo đòi tôi chơi cùng. Tống Mặc trở nên hiểu chuyện, ngoan ngoãn hơn không phải vì bản chất tự nhiên, mà là vì kiềm chế.

Tôi ôm thằng bé ngồi xuống sô pha, nhìn mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, dưới cổ, rồi kêu người giúp việc đi lấy khăn mặt.

"Sao Mặc Mặc mấy nay không làm nũng nữa rồi, có phải bố mắng con không?"

Tống Mặc đang hút nước dưa hấu, vừa nghe vậy đã nhả ống hút ra, ngón tay ấn lên thành cốc trông có vẻ căng thẳng, sau đó lắc đầu.

Tôi nhận lấy khăn mặt được dấp nước người giúp việc đưa, lau mặt cho cậu bé.

"Thế thì vì sao?"

Tống Mặc im lặng lúc lâu, tôi đợi hai phút đồng hồ vẫn chưa thấy đứa nhỏ mở miệng, đang định hỏi lại thì đã thấy bé con xụ mặt xuống, nói với giọng mỏng manh đáng thương: "Con không ngoan thì mẹ sẽ ghét con mất."

Tôi sững sờ một hồi mới nhận ra sự kiềm chế của cậu bé là do sai lầm không đáng có tôi gây ra hôm đó, trong lòng bỗng trào lên nỗi đau xót.

"Không đâu, mẹ không ghét con mà."

Tống Mặc là một đứa trẻ nhạy cảm, cách nói chuyện ngày ấy của tôi hẳn đã khiến cậu bé buồn lắm.

Tống Mặc mở to đôi mắt, mong đợi nhìn tôi: "Thật không ạ?"

Tôi gật đầu thật mạnh, cười nói: "Thật mà, con.... Mẹ sẽ không bao giờ ghét Mặc Mặc, cho nên Mặc Mặc có thể làm nũng với mẹ, cũng có thể bảo mẹ dắt con ra ngoài chơi như hồi trước."

Hốc mắt Tống Mặc đỏ hoe trông rất sung sướng, tựa như tảng đá đè nén trong lòng cậu bé nhiều ngày cuối cùng cũng bị nghiền nát.

"Con cũng sẽ mãi yêu quý mẹ!" Cậu bé nhào vào lòng tôi và bắt đầu khóc, tiếng khóc không nức nở mà chỉ nghèn nghẹn, đứt quãng từng cơn một, nhưng lại khiến người khác xót ruột xót gan.

Tôi đành xoa lưng đứa nhỏ, nhỏ giọng vỗ về: "Không sao không sao, bé cưng đừng khóc nữa, nghe con khóc mẹ đau lòng lắm."

Cậu nhóc khóc một thôi một hồi, ra ngoài chạy nhảy vốn đã mệt, tâm sự trong lòng cũng giải tỏa, giờ lại được tôi dỗ dành nên chẳng mấy lâu sau đã ngủ mất.

Tống Mặc nằm ngửa trong vòng tay tôi, tôi đặt cốc nước nhỏ lên bàn trà, mặt cậu bé đỏ ửng lên vì phơi nắng, há miệng ngủ ngon lành.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Lương Thu Dường vừa vào nhà đã chứng kiện được cảnh này. Cậu mặc chiếc áo phông đen hình đầu lâu cách điệu, giữa vòng cổ phòng cắn nạm một viên đá màu đỏ tươi hình trái tim.

Cậu tháo kính râm xuống, nhướng mày nói: "Ô, dỗ nhóc con hả?"

Tôi đặt một ngón tay lên trước môi, ý bảo cậu ấy nói nhỏ nhẹ thôi.

Cậu nhón chân rón rén bước tới chỗ cạnh tôi ngồi xuống, nhìn Tống Mặc đang ngủ trong lòng tôi: "Người ta bảo mẹ kế khó làm lắm, mà sao tôi thấy cậu thoải mái thế nhỉ?" Lương Thu Dương vừa ngắm nghía đường nét thanh tú trên khuôn mặt Tống Mặc vừa xuýt xoa: "Đợi thằng nhỏ này lớn lên thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người nguyện sống chết vì nó đâu, máu chảy đầu rơi đó à nha!"

Tôi liếc cậu một cái: "Sao máu me thế, không nói được mấy lời suôn sẻ được à?"

Lương Thu Dương giật mình vì lỡ mồm, vả nhẹ vào miệng: "Cái miệng hư này, tao vả mày."

Mợ Cửu bưng ly cà phê đá thơm phúc cho khách, rồi đỡ lấy Tống Mặc đang say giấc nồng từ tay tôi bế lên tầng.

Cuối cùng tôi và Lương Thu Dưỡng cũng có thể nói chuyện thoải mái.

"Thằng trời đánh Hướng Bình đó vẫn có gan đi tìm cậu hả? Nó bị điên chắc?" Lương Thu Dương vừa lật bàn tay bị thương của tôi vừa tuôn trào những câu chửi rủa lúc cáu kỉnh.

Tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề khiến cậu sốt ruột nữa nên rụt tay lại, "Anh ta bị gãy hai cái xương sườn, tôi không bị có vấn đề gì hết. À quên, tôi nhận được album của cậu rồi, nghe hay lắm." Tôi không gặp cậu ấy suốt một thời gian dài, ngoài chuyện ra mắt của cậu ra, tôi không biết tình hình dạo này của cậu ra sao.

Lương Thu Dương khoe khoang nói: "Đương nhiên rồi, người hát là ai chứ. Tôi cũng viết một bài về cậu đó, cậu đã nghe chưa thế?"

Nghe rồi, nghe với Tống Bách Lao.

Trông dáng vẻ "khen tôi đi mà" của cậu ấy, tôi nuốt lời định nói xuống bụng, gật gật đầu: "Ừ, nghe rồi, cũng hay lắm. Tôi còn lên mạng đọc đánh giá của mọi người về album này, toàn khen cậu thôi, xem ra cậu có duyên với nghề này lắm."

Lương Thu Dương xúc động không thôi: "Mẹ đã nói với cậu là mẹ yêu sự chân thành của cậu nhất nhất nhất trên đời chưa ấy nhỉ?"

Lời khen này đúng là chưa từng nói thật, lúc được dọn phòng cho thì cậu bảo yêu đức tính hiền huệ của tôi, lúc được ăn bánh ngọt thì bảo yêu tay nghề của tôi nhất, thậm chí còn nói yêu cái tính tốt bụng, biết ăn cay của tôi nữa.

Tôi vừa định trêu trọc cậu ấy, bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng khiến tôi cứng người.

"Có khách à?"

Tôi quay đầu lại, thấy Tống Bách Lao vắt áo khoác trên tay, lạnh mặt đứng ở lối vào phòng khách. Hắn im lặng nhìn chúng tôi, không biết đã về nhà từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play