Nếu như lời nói có thể đả thương người ta, Đường Duy cảm thấy chắc chẳn hiện tại bản thân đã hồn bay phách lạc rồi.

Cậu lắc đầu, tự lừa mình: “Không… em cố ý nói như vậy thôi phải không? Tô Nhan, em nói như vậy để làm anh đau khổ thôi!”

Cô thành công rồi!

Hiện tại cậu thật sự thống khổ, thống khổ đến phát điên rồi!

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Không, là thật” Ánh mắt Tô Nhan tối xuống, như một người đã không còn khí lực, tia sáng cuối cùng trong đáy mắt cũng đã vụt tất: “Trong hai chúng ta, một người chết đi là xong. Tất cả cũng kết thúc luôn. Lúc đó tôi yêu anh như vậy, thế mà lại không vì anh mà chết, đáng tiếc ghê! Đường Duy, cho tôi xem thành ý của anh đi. Đồng ý đi chết chứ?”

Như thiên lôi giáng xuống, âm ầm oanh tạc bên tai cậu.

Đường Duy không tin nổi, mở trừng hai mắt, dáng vẻ của chàng thiếu niên thiên tài năm đó đã không còn sót lại chút nào.

Đủ loại cảm xúc hỗn tạp lướt qua trên mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở tuyệt vọng.

Không…

Đường Duy hung hăng thở dốc một hơi, tựa như làm vậy có thể tìm cho mình được một chút dũng khí. Cuối cùng cậu nói: “Nhưng Tô Nhan… Hiện tại anh sống cũng như đã chết vậy..”

Nhìn cô và người đàn ông khác đêm hôm qua lại với nhau, nhìn cô và cậu ta mặc đồ ngủ đôi, nhìn cô vì trốn tránh mình mà nấp sau lưng một người đàn ông khác… Nhìn thấy cô như vậy, so với chết đi cũng có gì khác nhau đâu!

Đường Duy đau đớn gào lên: “Bắt buộc phải như vậy sao? Hả? Nhất định phải cả đời không gặp lại sao? Rốt cuộc em hận anh đến mức nào? Anh nói rồi, anh đền bù cho em, em còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi hận anh đến mức nào?”

Tô Nhan run rẩy, thậm chí run rẩy lan cả vào tiếng cười, cười như khóc: “Tôi hận không phải anh mà hận bản thân khi đó ngu ngốc”

Nói xong cô quay lại liếc nhìn, phát hiện cái tay ở khe cửa của Đường Duy đã buông lỏng liền nghiến răng dùng sức hất ra, lần nữa đóng sầm cửa trước mặt Đường Duy.

Lần này đã hoàn toàn đóng lại, một tiếng vang trầm đục đập vào lòng Đường Duy.

Giống như đập tan tất cả tôn nghiêm của cậu.

Tô Nhan đỏ bừng mắt quay về, Trì Liệt đi phía sau, nhìn bước chân lung lay của cô bước lên cầu thang, hỏi: “Em không sao chứ?”

Tô Nhan hít một hơi: “Không sao.”

“Đường Duy vẫn còn ở bên ngoài”

“Anh ta sẽ đi thôi”

“Nếu cậu ta không đi thì sao?”

“Liên quan gì đến em”

“Thế Đường Duy phải ở ngoài chờ cả đêm sao? Nửa đêm chạy đến tìm em cầu hòa, lại bị em từ chối nhốt ở ngoài, đáng thương quá”

Tô Nhan nghe xong, nghiến răng bước nhanh vào phòng, sau đó thò đầu ra: “Còn nói giúp cho Đường Duy một câu nào nữa thì đêm nay anh cũng ngủ ngoài luôn đi”

Trì Liệt cười bất đắc dĩ, hai tay giơ lên đầu hàng: “Được, anh không nói nữa”

Lúc này Tô Nhan mới mở cửa cho anh ta vào, sau đó cảnh giác nhìn bên ngoài một lượt: “Vừa nấy… chuyện hồi nãy không đánh thức em trai và ba em đó chứ?”

Trì Liệt cũng nhìn lên tầng hai một lượt, đè thấp giọng nói: “Phòng của bọn họ ở mãi phía trong, chắc hẳn không nghe thấy đâu. Ai bảo phòng em ở ngoài cũng tầng hai chứ”

Tô Nhan thở phào một hơi: “Cũng tốt, chí ít cũng bớt chút phiền phức”

Cửa phòng lặng yên không một tiếng động đóng lại, hai người lại một lần nữa chui vào trong chăn. Đêm lại yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, bóng tối nuốt gọn tất cả.

Một lúc lâu sau, trong hành lang đen đặc ở tầng hai, có người chầm chậm bước ra từ bóng tối. Cũng không biết người đó đã nấp ở đó bao lâu, bước từng bước về phía cửa phòng Tô Nhan.

Sau đó, Tô Nghiêu từ từ áp thân mình lên cửa phòng Tô Nhan. Như ôm chị một cái thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play