Bạc Nhan không hề cảm thấy lời nói của mình có chỗ nào không ổn, liền vô cùng tự nhiên đáp lại: “Đúng vậy, chị là chị gái của em, ba bận đi công tác, nên đương nhiên là chị sẽ chăm sóc em rồi.

Tô Nghiêu đứng ở chỗ đó im lặng thật lâu, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm xúc cuộn trào mãnh liệt. “Chi có thể chăm sóc em sao? Đừng có đùa nữa, hiện tại chị đã biết nấu món Âu chưa?"

Bạc Nhan có chút không vui: "Biết chứ, chị đã biết nấu rồi. Mấy năm em không ở trong nước, chị sống cùng với Đường Duy và học được rất nhiều phương pháp nấu ăn khác nhau.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Nhưng ngay khi nghe thấy những lời này, ánh mắt của Tôi Nghiêu liên trầm xuống. Mặc kệ má Vương có mặt ở đây, cậu lạnh giọng hỏi: “Chị lặp lại một lần nữa xem?"

Sống cùng với Đường Duy?

Nhiều năm?

Tô Nghiêu dùng sức siết chặt ngón tay: "Chị có thể tự trọng một chút không? Đường Duy là đàn ông, còn chị là phụ nữ, sao hai người có thể không xác định quan hệ mà sống chung với nhau như vậy chứ?"

Má Vương ở một bên cho rằng Tô Nghiêu đây là đang giở tính trẻ con, có chút dở khóc dở cười, vì vậy bà đứng ra giảng hoà: "Ai da, Nghiêu Nghiêu, đừng ấm ức nữa, Nhan Nhan nhà chúng ta từ nhỏ đã lên lớn cùng với Đường Duy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi."

Tô Nghiêu càng nghe càng thấy không ổn: “Em mặc kệ, chị lập tức dọn ra khỏi nhà của Đường Duy cho em!" “Nhà đó là do ba của chúng ta mua cơ mà."

Bạc Nhan nói: "Ba cũng biết chuyện này, vả lại chị và Đường Duy cũng sẽ không làm ra chuyện gì, bọn chị đã quen biết nhiều năm như vậy... "Quen biết nhiều năm thì sẽ không xảy ra chuyện gì sao hả!" Tô Nghiêu đề cao giọng: "Là ai đã bảo đảm với chị hả? Là ba? Hay là cái tên Đường Duy kia nói như vậy? Chị bị ngốc à? Dọn ra ngoài cho em! “Ha ha, cậu chủ nhỏ, đây là ghen tuông rồi đó" Má Vương ở một bên an ủi: "Yên tâm đi, cậu vẫn là người em trai quý giá nhất trong lòng của Nhan Nhân, sẽ không thay đổi đâu.

Đây là sợ chị gái của mình trở thành con gái của nhà người ta.

Má Vương cảm thấy Tô Nghiêu càng lúc càng đáng yêu, một cậu bé mười sáu tuổi đang nổi giận đùng đùng với chị gái, mà Bạc Nhân cũng bày ra một dáng vẻ bất lực: "Được rồi... Lần này chị chắc chắn là sẽ không trở về đó nữa." “Không được quay lại đó nữa!”

Tô Nghiêu bước lên nắm lấy tay của Bạc Nhan: "Không sao, bây giờ em đã trở lại, chị đã có em bảo vệ rồi, không cần cái tên Đường Duy đạo đức giả kia nữa!”

Lời nói này làm cho Bạc Nhan có chút khó chịu: “Đường Duy không hề đạo đức giả. Nghiêu Nghiêu, chỉ cần phải thay đổi lại một vài cách nhìn không tốt của em về Đường Duy “Em chính là không thích Đường Duy đó, thì sao nào!"

Tô Nghiêu cau mày: "Có bản lĩnh thì kêu ba mẹ anh ta sinh cho anh ta một đứa em gái đi! Bám lấy chị làm gì chứ!”

Mã Vương không nhịn được cười, lặc đầu đi vào trong làm cơm trưa cho hai chị em bọn họ, Bạc Nhan thì lại cảm thấy đau cả đầu, không biết nên giải thích với Tô Nghiều như thế nào, Tôi Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt do dự của Bạc Nhan, vươn tay xoa dịu đôi lông mày đang cau lại của cô.

Cậu nói: "Chị đừng cau mày nữa

Chị đừng cau mày.

Trong lòng Bạc Nhan run lên, sau đó nói: "Nếu em không làm ầm ĩ lên thì chị đã không cau mày rồi. "Nói bậy bạ

Tô Nghiêu hạ nhỏ giọng xuống "Rõ ràng số lần chị vì Đường Duy cau mày còn nhiều hơn là vì em... Cho dù em có làm ầm ĩ lên như thế nào, cũng không thể bằng một ánh mắt của Đường Duy. Một ảnh mặt đã có thể thu hút tất cả sự chú ý của Bạc

Nhan.

Bạc Nhan khựng lại một lát, sau đó nói, "Nghiêu Nghiêu, chúng ta đều đã lớn rồi, chị không phải là chị gái của riêng một mình em. “Nhưng mà." Tô Nghiêu thì thầm: "Trong lòng em, vẫn luôn xem chị là chị gái của riêng một mình em, không muốn để chị trở thành chị gái hay em gái của người khác, càng không muốn.

Không muốn nhìn thấy chị thích người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play