Đoàn xe Triệu tập nhanh chóng về đến công ty. Dưới sảnh, bao nhiêu cánh phóng viên đã tụ tập lại, thấy xe của Triệu Lâm về, bọn họ chạy lao ra, xô đẩy nhau, từng chiếc mic dài cố vươn gần tới chỗ anh để truyền được giọng nói. Triệu Lâm ra xe trước, bị cánh phóng viên bao vây, những câu hỏi dồn dập nhưng anh vẫn cố lách sang bên phía Anh Nhã, mở cửa xe dìu cô ra. Cả hai bắt đầu quay ra trả lời 1 số xâu hỏi được. Người phóng viên nọ:
- Thưa ông Triệu, cảm xúc của ông hiện tại là gì sau khi đã thắng vụ thầu lô đất vàng của Nhà nước
Triệu Lâm nắm chặt tay Anh Nhã, dõng dạc trả lời:
- Trong 1 cuộc thi, 1 trận đấu hay 1 thương vụ làm ăn, chỉ tồn tại hai người: chiến thắng và phế vật. Và dĩ nhiên, tôi là người chiến thắng trong khoảnh khắc này, tôi phải vui...
Lại 1 câu hỏi khác:
- Có tin đồn mật cho rằng công ty của ngài có gián điệp, nhưng mọi người vẫn ứng phó nhanh nhạy, kịp thời. Ngài nghĩ sao?
Anh Nhã được anh bao bọc trong vòng tay, nghe câu trả lời ấy thì vô cùng hạnh phúc, ánh mắt bẽn lẽn, ánh lên 1 sự thánh thiện và thiên thần trong cô. Cánh phóng viên bắt đầu dồn sang Anh Nhã, hỏi: