Vân Phiếm Phiếm cho rằng hắn đang nói về chuyện chia sẻ, liền lắc lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”
Cố Lê quan sát cô vài lần, cuối cùng bụm mặt trầm thấp cười hai tiếng.
Cười một lúc, trong ánh mắt Cố Lê đều bị phủ một tầng sương mù mỏng, Vân Phiếm Phiếm thấy hắn cười đến xán lạn liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Lê mỉm cười trả lời: “Không, không có gì.”
Vân Phiếm Phiếm nghiêng đầu, nhìn về phía ban công, bỗng nhiên thấy được những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Cô cả kinh, đứng dậy phấn khích nói: “Tuyết rơi.”
Nói xong liền nhanh chân xuống giường, xỏ dép rồi chạy ra ban công mở cửa.
Gió lạnh tức khắc tràn vào, cô cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại bởi vì hưng phấn khi thấy tuyết mà huyết khí dâng lên, cả người cũng bắt đầu nóng dần.
Cây xanh bên ngoài đã được một tầng tuyết trắng bao trùm, cô duỗi tay, tiếp được một mảnh bông tuyết.
Cố Lê đứng ở đằng sau cô, cùng cô nhìn cảnh sắc trắng xóa đất trời này.
Một lát sau, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Vân Phiếm Phiếm lấy điện thoại ra, bên trêи hiển thị tên của Giang Điềm.
Cô ấn nghe, hỏi đối phương: “Giang Điềm, có chuyện gì sao?”
Giang Điềm bên kia điện thoại đang ở bên đường ăn sủi cảo nóng hầm hập, cửa hàng này là cửa hàng ngày trước cô thường hay lui tới, lúc ấy trêи người không có tiền, ăn uống cũng chẳng tử tế được là bao, chỉ có sủi cảo nơi này vừa tiện lại vừa ngon, lúc tết đến cũng không đóng cửa.
Nghe thấy thanh âm của Vân Phiếm Phiếm, Giang Điềm liền bất giác cảm thấy an tâm, cô cắn một miếng sủi cảo, ngữ khí nói không rõ ràng lắm: “Không có gì, chính là muốn chúc cô năm mới vui vẻ.”
Ngữ khí có chút kiêu ngạo, nhưng Vân Phiếm Phiếm cũng không ngại, cô cũng đáp: “Năm mới vui vẻ.”
Sau khi cúp điện thoại xong, chân trời bỗng nhiên bắn lên từng đợt pháo hoa, pháo hoa màu sắc sặc sỡ nở rộ trong bầu trời đêm, đặc biệt bắt mắt. Nửa bên mặt của Vân Phiếm Phiếm đều bị ánh sáng của pháo hoa hắt vào, Cố Lê ở phía sau tựa hồ như nhẹ giọng nói một câu gì đó, nhưng lại bị thanh âm của pháo hoa che lấp đi.
Cô quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ban nãy anh vừa nói cái gì thế?”
Gương mặt trắng nõn của Cố Lê lúc sáng lúc tối trong màn trời pháo hoa nở rộ.
“Anh nói, năm mới vui vẻ.”
Không nghe thấy cũng không sao, dù gì thì hắn còn có rất nhiều cơ hội để nói với cô.
Hoa văn màu đen trêи vòng tay của Vân Phiếm Phiếm đã hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn Cố Lê, tựa như đã biết ban nãy hắn nói gì.
Vân Phiếm Phiếm bổ nhào vào trong ngực hắn, hôn một cái lên chiếc cằm trơn nhẵn kia, ngọt ngào nói: “Em cũng chúc anh năm mới vui vẻ.”
………….
Trừ đêm 30 và mùng một tết là Vân Phiếm Phiếm ở lại Hứa gia ra thì chờ tới ngày mùng hai tết, cô liền cùng Cố Lê rời đi. Trước khi đi, Cố Lê còn bị cha Hứa gọi vào thư phòng nói gì đó trong chốc lát, Vân Phiếm Phiếm cũng không biết họ nói gì, nhưng cũng có thể đoán được không sai biệt lắm.
Mùng năm tết, đoàn làm phim liền thông báo muốn tiếp tục quay.
Thật vất vả mới có thời gian của riêng hai người, giờ đã phải tiến vào làm việc.
Cũng may hai người ở cùng một đoàn làm phim, trái phải đều có thể nhìn thấy đối phương.
Lúc tới đầu xuân, bộ phim này cũng đã tới thời gian quay đại kết cục, mà bộ phim [Điệp ảnh giai nhân] của Vân Phiếm Phiếm cũng đã lên sóng.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô xem bản thân mình đóng phim cho nên buổi tối ngày hôm đó cô phá lệ kϊƈɦ động, Cố Lê liền ngồi ở bên cạnh cùng cô xem.
Sau khi xem xong tập một, cả gương mặt cô đều đỏ ửng lên.
Cố Lê ngồi cạnh lại mặt vô biểu tình, ngẫu nhiên cô liếc nhìn hắn thì hắn mới hơi hơi mỉm cười.
Chờ tới tập thứ hai, mày Cố Lê đã nhăn chặt lại với nhau.
Tập hai có cảnh hôn của cô với Thời Sính, nhưng cũng không phải hôn thật, chỉ là tạo góc quay mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT