Phương Vũ Lộ lấy đồ ăn trong túi ra, bà không có tiền của Tô Viễn Phàm, nấu ăn trong nhà cũng đều đã có người lo, lúc ấy thức ăn vô cùng đa dạng, Hiện tại lại chỉ có một số nguyên liệu bình thường rẻ tiền.
Bà lấy khoai tây ra, Tô Hạ liền sắn áo sơ mi lên.
Hắn tự nhiên nhận lấy khoai tây, nói: “Dì, để cháu.”
Phương Vũ Lộ cũng không cản, gật đầu, quay đầu lại tiếp tục rửa sạch đồ ăn còn thừa.
Sau khi rửa sạch, bà liền nhìn Tô Hạ ở bên cạnh.
Chỉ thấy hắn đang rũ mắt nghiêm túc gọt khoai tây, ngón tay thon dài đẹp đẽ chỉ hợp cho những việc như kéo đàn dương cầm kia giờ phút này lại làm chuyện mà hắn vốn dĩ không phải làm. Hơn nữa động tác lại không có chút nào gọi là vụng về ngốc nghếch, cũng không giống những đại thiếu gia khác.
Trước kia khi đi làm công, bà cũng không phải chưa từng nhìn thấy thiếu gia nhà giàu. Người được nuôi lớn từ trong vại mật ra thì đều là kiêu ngạo ương ngạnh từ bé.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Hạ, thấy hắn với Tô Viễn Phàm như nước với lửa cho nên bà liền ấn định cho hắn là một đại thiếu gia không dễ chọc.
Nhưng sau khi chân chính tiếp xúc, bà mới phát hiện đứa nhỏ Tô Hạ này cũng không có những thói hư tật xấu của đám thiếu gia nhà giàu kia, không có nói những lời ác ý với bà, cũng không có khinh bỉ bà, lại càng không ghét bỏ con gái mình.
Trong đầu Phương Vũ Lộ bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm đó.
Bà nằm ở trêи giường, lúc quay đầu qua, bên cạnh là một cái đèn nhỏ còn đang sáng hờ trêи tủ đầu giường, cách đó không xa là ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào.
Chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào chỗ cửa ra vào.
Bà nhìn thấy con gái mình đang ôm Tô Hạ, bà không nhìn được biểu tình của cô, nhưng lại có thể nhìn thấy được Tô Hạ.
Trong mắt thiếu niên toàn là nhộn nhạo, tất cả đều là ôn nhu cùng cực, không chút nào che lấp cảm xúc yêu thích trong mắt. Đó là một loại tình cảm mãnh liệt, giống như ánh sáng của thủy tinh lộng lẫy, lóa mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đó là lần đầu tiên bà cảm nhận được con gái mình đã trưởng thành rồi.
Đồng thời bà cũng hiểu rõ mình nên làm cái gì đó, Tô Hạ là một đứa trẻ tốt, bà không phản đối, chỉ cần con gái thích, bà cũng đều thích.
Trước đó, bà cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Tô Viễn Phàm, nhưng mà bởi vì chuyện của hai người mà lần đầu tiên bà có ý nghĩ của riêng mình. Tô Viễn Phàm không phải là một người chồng tốt, sau khi nghĩ kỹ, bà liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phương Vũ Lộ hỏi Tô Hạ: “Sao cháu biết mấy việc này?”
Tô Hạ đã rửa và gọt xong khoai tây, hắn gỡ cái thớt gỗ xuống, cầm một con dao, vừa cắt vừa trả lời: “Lúc ở nhà một mình, khó tránh khỏi tâm huyết dâng trào, quá nhàm chán thì làm mấy việc như thế này để giết thời gian.”
Một câu đơn giản lại khiến cho Phương Vũ Lộ cảm nhận được sự chua xót lạ lùng.
Bà vốn định nói với hắn rằng, bà kỳ thật đã biết chuyện giữa hai người, cũng không nghĩ tới Tô Hạ lại sớm một bước nói ra: “Dì, cháu biết dì đã biết chuyện giữa cháu và Tiểu Đường.”
Hắn thả chậm tốc độ thái khoai tây, trêи mặt không có biểu tình gì, chỉ là từ mang tai cho tới cằm có chút cứng đời, hẳn là rất khẩn trương.
“Cô ấy rất tốt, cháu không biết cháu có phải tốt nhất hay không, có phải người thích hợp với cô ấy nhất hay không, nhưng cháu tin rằng, cho dù không có cháu, cô ấy vẫn có thể gặp được một người thực sự yêu cô ấy. Rốt cuộc thì người như vậy, có ai mà không thích chứ?”
Tô Hạ tạm dừng một lát, bỗng nhiên buông dao xuống, nhìn thẳng vào mắt Phương Vũ Lộ, đôi con ngươi đen nhánh kia còn có một tầng sương mù mỏng, gương mặt thanh lãnh hiện lên một tia cầu xin, đây là một loại biểu tình rất hèn mọn, nó vốn không nên xuất hiện trêи mặt Tô Hạ mới đúng.
“Nhưng mà cháu rất muốn có được cô ấy, cho dù cháu có chật vật như thế nào đi nữa, cháu cũng phải có được cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT