Buổi tối tắm rửa xong, Giang Hạo như cũ vẫn ngủ trên giường Quý Trạch. Trong lúc phơi chăn rớt trên mặt đất lại phải giặt lần nữa, dù sao chính là không thể ngủ. Nếu có thể nói, Giang Hạo có lẽ muốn tìm một cơ hội đem chăn ném đi luôn.
Chăn: Tui vô tội biết bao......
Mặc kệ nói như thế nào, lúc bắt đầu Quý Trạch có phần không thích ứng nhưng bây giờ đã thành thói quen. Hơn nữa trường học ở vùng ngoại ô, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, bên cạnh có thêm một cái lò sưởi hình người, buổi tối ngủ sẽ càng thoải mái.
Giang Hạo xốc chăn bò lên trên giường, chân đụng chân Quý Trạch, "Cậu ở trên giường lâu như vậy, sao chân vẫn lạnh như thế?"
Không nói hai lời đem chân Quý Trạch kẹp ở giữa cẳng chân mình, ấm áp dào dạt.
Quý Trạch kinh ngạc một chút, muốn rút ra sau, lại bị Giang Hạo túm chặt cánh tay, lại còn dựa vào người cậu, dựa vào nhau càng ấm.
"Cậu hiện tại còn chưa ấm lên, nửa đêm tôi sẽ bị cậu đông lạnh, khẳng định bị doạ tỉnh." Giang Hạo kẹp chân hắn vô cùng chặt, căn bản giãy giụa không ra.
Quý Trạch bất đắc dĩ, rụt hai cái thấy cũng vô dụng, vẫn là từ bỏ. Tuy rằng tư thế ái muội, còn giống như bốc mùi gay, nhưng không thể phủ nhận Giang Hạo có ý tốt. Cậu rất nhanh nói câu cảm ơn, trong lòng ấm áp.
Khóe môi hơi hơi nhếch lên, tiếp tục lướt Weibo.
Giang Hạo dựa đầu lại, cùng cậu xem, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Ngày mai đại hội thể thao sẽ kết thúc, ban chúng ta có làm buổi chúc mừng đúng không?"
Quý Trạch nói: "Ân, lớp tụ hội, cùng đi hát K*."
(*Karaoke)
Đại hội thể thao là thứ năm thứ sáu, sau đó chính là nghỉ cuối tuần. Sau đại hội thể thao, bọn học sinh khẳng định đều mệt mỏi, đi học cũng ngủ đều một mảnh, trường học dứt khoát cho học sinh cao tam hai ngày phúc lợi. Ngày thường cuối tuần chỉ có thể nghỉ một ngày.
Giang Hạo rất có hứng thú: "Cậu cũng sẽ lên đài hát sao?"
Quý Trạch nghĩ đến cảnh mình ca hát, lắc đầu, "Không hát."
Vẻ mặt Giang Hạo đáng tiếc, chấp nhất mà đưa mặt đến trước mặt cậu, mắt trông mong, "Vì sao?"
Một tay Quý Trạch đẩy mặt hắn ra, "Bởi vì tôi ngũ âm không được đầy đủ."
Giang Hạo: "Nhưng mà tôi chưa nghe qua, cậu hát một chút được không? Hiện tại hát cho một mình tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì hết."
Còn cố ý làm mặt đáng yêu mà vươn bốn ngón tay.
Quý Trạch môi vừa động, lập tức nghiêng mặt đi, thiếu chút nữa đã phụt cười.
Quý Trạch mặt lạnh nhạt: "Không hát."
Giang Hạo vẫn tiếp tục niệm kinh như Đường Tăng ở bên tai cậu, ồn ào đến đầu cậu muốn nổ tung. Quý Trạch không đồng ý, hắn liền nói suốt, chơi di động cũng phân lực chú ý nói thầm, so với hùng hài tử* còn muốn lì hơn, "Hát đi hát đi, tôi rất muốn nghe, hát vài câu cũng được a......"
(*Hùng hài tử: ý nói đến những đứa trẻ ồn ào, không biết lắng nghe, làm người khác nổi giận.)
Không thể dừng lại.
Quý Trạch lướt Weibo, hoàn toàn làm lơ hắn.
Không biết qua bao lâu, Giang Hạo nói càng ngày càng chậm, đứt quãng, đột nhiên cảm giác trên vai trĩu xuống, nghiêng đầu xem, phát hiện Quý Trạch cư nhiên ngủ rồi.
Cái ý tưởng này chợt lóe qua. Giang Hạo nháy mắt cả người đều cứng lại, động cũng không dám động, đặc biệt bối rối.
Yên lặng hơn mười giây, bên tai đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quý Trạch, đều đặn vững vàng, nếu thêm chút âm điệu phập phồng, Giang Hạo có thể nghĩ rằng Quý Trạch đang hát cho mình nghe.
Giang Hạo mân môi, lỗ tai hồng hồng, không kìm được khóe miệng mà cười vui sướng. Hắn nhìn mặt Quý Trạch ngủ, ánh mắt nhu hòa, nhỏ giọng nói: "Uy, ngủ rồi sao?"
Để xác định, mặt đưa đến càng gần.
"Kêu cậu một tiếng bảo bối, cậu dám không đồng ý."
Không nghĩ tới, Quý Trạch đột nhiên thật sự ừ một tiếng, thấp thấp, không nghe kĩ có thể bỏ lỡ. Giang Hạo khiếp sợ, giật mình, cho rằng Quý Trạch tỉnh, thần kinh căng đến gắt gao, trừng mắt nhìn chằm chằm Quý Trạch, lại phát hiện cậu vẫn nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
"Thì ra vẫn không tỉnh a."
Giang Hạo than nhỏ, không biết là nhẹ nhàng thở ra, hay là cảm thấy đáng tiếc.
Hắn cười cười, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Quý Trạch, từng chút một trượt xuống, đôi lông mày, cái mũi, môi...... Dừng thật lâu tại cánh môi, lưu luyến mà chạm vào. Muốn dùng sức một chút, nhưng lại sợ sẽ làm cậu tỉnh, động tác cực nhẹ.
Đáy mắt Giang Hạo xẹt qua một tia ám quang, sâu thẳm đen bóng, ma xui quỷ khiến, một giây này, hắn mãnh liệt mà muốn hôn xuống, đụng vào cánh môi cậu.
Không khí an tĩnh, trái tim lại ở nháy mắt kia mà không ngừng bành trướng, chiếm cứ toàn bộ lồng ngực.
Giống như đang thử, đầu chậm rãi thấp dần, khoảng cách từng chút ngắn lại...... Năm centimet, bốn centimet, ba centimet, hai centimet......
Cơ hồ muốn chạm phải.
Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt, đã đến giờ cúp điện.
Ký túc xá lâm vào một mảnh tối om.
Chút ánh sáng mờ nhạt của đèn ngoài ban công tiến vào, Giang Hạo nhìn mặt Quý Trạch đang ngủ say, thở dài, nhỏ giọng tự nói: "Tốt xấu gì cũng chờ lúc cậu ấy thanh tỉnh đi, lén lút cái quỷ gì, mày có bệnh a."
Mắng mình xong, tay chân nhẹ nhàng đỡ Quý Trạch nằm xuống, vai chạm vai, miên man suy nghĩ nửa giờ, rốt cuộc cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, đại hội thể thao tiếp tục, không khí vẫn sôi nổi như cũ, màn thi đấu cuối cùng chính là chạy tiếp sức, không chỉ có học sinh chạy, còn có các lão sư chạy, cơ hồ tất cả mọi người đều vây quanh đường băng hô to cổ vũ.
Nếu tùy tay chụp một người chạy vội, biểu tình kia khẳng định sẽ là dữ tợn lại buồn cười, chụp ảnh kỉ niệm thực tốt.
Đại hội thể thao thuận lợi bế mạc, thời gian hai ngày, quá phong phú vui sướng. Điều đáng tiếc duy nhất, chính là ban bọn họ không lấy được điểm tổng hợp hạng nhất. Tuy rằng chỉ là hạng ba, nhưng mọi người đều tận lực tham gia, vẫn là rất vui.
Dọn ghế về phòng học, bọn học sinh đều vô cùng náo nhiệt mà thu thập đồ đạc.
Quý Trạch đứng ở trên bục giảng nói: "Mọi người về trước, buổi tối 7 giờ tập họp."
"Được!"
Các bạn học nghe theo. Khó có dịp được tụ hội, mọi người đều rất chờ mong.
Buổi tối, phòng KTV*.
(*Karaoke Television)
Trai gái ngày thường mặc đồng phục rộng thùng thình đều thay thường phục, nhìn tinh thần phấn chấn, thần khí mười phần, trên mặt đều là tươi cười.
Vu Hoa Canh làm sinh nhật, không dễ gì mới mặc váy, một thân váy liền áo màu đen, tóc đen da trắng, ý cười doanh doanh, trải qua hai tháng, tóc cũng đã dài một ít, soái khí và xinh đẹp cùng tồn tại, có loại đẹp không giống người thường, tỉ lệ quay đầu rất cao.
Lúc Quý Trạch đi vào, người còn chưa tới đủ, cho nên bánh sinh nhật liền đặt lên bàn không mở hộp giấy. Cậu trước đem quà đưa cho Vu Hoa Canh, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Là cái gì? Là cái gì?" Vu Hoa Canh chờ mong, lập tức mở ra, phát hiện là một chú gấu bằng bàn tay, "Là thú bông sao?"
Quý Trạch chỉ chỉ, "Là máy MP3 nhỏ."
Vừa lấy được cái mới mẻ, nhịn không được dùng ngay "Sao lại muốn đưa MP3 cho tôi? Thật tốt, tôi đang định mua một cái đây."
Quý Trạch nói: "Giang Hạo đề cử."
Vu Hoa Canh kỳ quái, ý vị thâm trường mà cong cong mi, "Các cậu cùng nhau ra ngoài mua? Khi nào, có chuyện gì sao?"
"Đừng có tự suy diễn." Quý Trạch thấy nàng hai mắt tỏa sáng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Vu Hoa Canh một mực chắc chắn, "Không tin."
Quý Trạch nói: "Không tin thì cậu đi mà hỏi hắn."
"Còn hỏi hắn," Vu Hoa Canh không cam lòng bĩu môi, "Hỏi ba ngày ba đêm cũng không được kết quả, sao có thể. Hắn cũng chỉ dễ nói chuyện với cậu, có phải bởi vì lớp trưởng uy nghiêm hay không nhờ?"
Bản thân Quý Trạch cũng không rõ, liền đáp lung tung: "Có thể là vậy đi."
Vu Hoa Canh quay đầu lại nhìn lướt qua ghế lô, "Còn bao nhiêu người chưa tới, hối bọn họ a, tôi đã hát mấy bài, phạt rượu phạt rượu!"
"Tôi gọi." Quý Trạch tùy tiện tìm sô pha trống ngồi xuống, lấy di động gửi tin.
Không tới nhanh, bánh kem không đợi người a.
Lập tức vài người đáp, lập tức bay qua.
Quý Trạch cười một chút, để điện thoại vào túi tiền, vừa nhấc đầu, vừa lúc nhìn thấy Giang Hạo đi vào cửa, hắn ở ghế lô quét một vòng, nhìn thấy Quý Trạch mắt sáng ngời, trực tiếp đi tới bên cạnh Quý Trạch ngồi xuống, há mồm vừa muốn nói gì, lại bị mấy nam sinh bên cạnh túm đi, đặt ly rượu ở trước mặt hắn, ồn ào: "Đến trễ, uống rượu uống rượu!"
Giang Hạo bất đắc dĩ, liền uống ba ly.
Nam sinh mê chơi, còn muốn tiếp tục, Giang Hạo cười mắng: "Muốn tôi chạy WC sao? Tôi cũng không phải người có tửu lượng tốt, đến lúc đó say rượu điên lên nôn lên người các cậu đó tin không."
Trong đó một nam sinh cười: "Nôn đi nôn đi đó không phải tội, rót cho cậu chính là hắn, nôn lên người hắn là được, việc không liên quan đến tôi."
Quý Trạch nhìn bộ dáng Giang Hạo nói không thể uống, nói sang chuyện khác hỏi: "Đợi lát nữa muốn chơi trò gì, quyết định đi?"
Nam sinh nóng lòng muốn thử, "Đương nhiên muốn chơi thật lòng hay mạo hiểm."
"Đánh bài a! Cũng được đó."
"Ném xúc xắc đoán lớn nhỏ, thua uống rượu!"
Lực chú ý phân tán tự nhiên không có người để ý động tĩnh trên bàn, Quý Trạch đổi cho Giang Hạo ly nước trái cây, còn nói với Giang Hạo: "Đừng uống nhiều rượu như vậy, lát nữa sẽ say thật."
Trong lòng Giang Hạo cao hứng, trên mặt tươi cười, "Ân, lớp trưởng quan tâm tôi như vậy, tôi đương nhiên phải nghe lời."
Quý Trạch dời tầm mắt, có điểm mất tự nhiên. Rõ ràng đối phương chỉ là nói giỡn bình thường mà thôi, sao lại cảm thấy nghe có điểm ái muội.
Trong lúc hai người biệt nữu, các nam sinh đã quyết định chơi cái gì -- trò chơi quốc vương.
Người có được quỷ bài quốc vương có thể mệnh lệnh người khác làm bất luận việc gì, không gian phát huy rất lớn, mệnh lệnh người khác là rất kích thích, các nam sinh nhìn thoáng qua nữ sinh bên kia, hứng thú bừng bừng.
Người đến đông đủ, Vu Hoa Canh cắt bánh kem, mọi người cùng nhau chia ăn, ngay từ đầu vẫn rất bình thường, không biết ai trước ném một khối bánh kem, đại chiến hỗn loạn nhanh chóng lan tràn. Suy xét đến tí nữa còn muốn tiếp tục chơi, trận ném bánh kem này mọi người hơi chút khắc chế, chỉ ném ở chỗ dễ dàng rửa sạch.
Quý Trạch nhìn họ cười, lặng lẽ rời xa mảnh đất chiến đấu sôi nổi, đến góc không ai chú ý góc trộm chơi di động.
Đột nhiên không kịp dự phòng, trên mặt chợt lạnh.
Vừa quay qua, đối diện là gương mặt anh tuấn tươi cười của Giang, ngón tay dính bơ, thừa dịp Quý Trạch ngây người, nhanh chóng ở trên mặt cậu vẽ vài cái, hương ngọt ngào tràn đầy.
"Ha, râu mèo."
Quý Trạch có điểm bực, vừa muốn cười, cũng nhanh chóng lấy bánh kem Giang Hạo đang bưng, tay dính bơ lập tức bôi lên mặt hắn, Giang Hạo linh hoạt né tránh, nhưng vẫn bị vẽ hai đường. Quý Trạch khoe khoang cười: "Có qua có lại."
Giang Hạo rất vui vẻ, căn bản là không muốn trốn, bị vẽ mặt vẫn cười rất vui vẻ, ôm vai Quý Trạch, lấy di động, nhanh chóng tách tách một chút.
Trên màn hình di động, một nam sinh soái khí tươi cười như ánh mặt trời, trên mặt dính bơ hơi buồn cười, thân mật mà ôm một nam sinh khác, người sau không phản ứng lại, nhìn màn ảnh, biểu tình ngốc manh. Ánh đèn ấm áp dừng trên mặt hai người.
__________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT