Quý Trạch không chút để ý đáp: “Ngồi giao thông công cộng đi, bên cạnh quảng trường có nhà ga, thẳng tới tiểu khu nhà tôi."
Giang Hạo: “Tuyến mấy?”
Quý Trạch: “Số 5.”
Giang Hạo cười một chút, "Giống tuyến đường của tôi, vừa lúc có thể đi cùng nhau.”
Quý Trạch phản ứng nhàn nhạt: “Nga, phải không.”
Giang Hạo còn đắm chìm giữa sung sướng, chỉ số thông minh đang offline, hỏi trắng ra: “Tâm tình cậu không tốt sao?”
Quý Trạch mặt vô biểu tình, “Không.”
Giang Hạo nhướng mày, "Lúc cậu không cao hứng sẽ thích nói chuyện như vậy, đặc biệt ngắn gọn, bộ dáng không muốn nói chuyện.”
“Biết cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Ngữ khí này có thể nói là rõ ràng biểu đạt bất mãn.
“Ai có lá gan lớn như vậy dám làm cậu không cao hứng? Anh giúp cậu đánh hắn, trở về mời cậu ăn ngon, đừng tức giận.” Giang Hạo khoác vai cậu nói.
Quý Trạch không nói lời nào. Vậy cậu đánh chính mình đi.
Hai người vừa đi, một bên nói chuyện, trong đầu lại nghĩ giống nhau —— cậu ấy / mình vì cái gì mà tức giận?
Đột nhiên, một bóng dáng màu xám to lớn lẻn đến trước mặt Quý Trạch, hưng phấn mà kêu hai tiếng.
Quý Trạch dừng lại.
Trước mặt là một con Husky xa lạ, đôi mắt màu lam trừng đến tròn xoe, thè lưỡi thở, nhìn rất xuẩn manh, biểu tình cũng thực phong phú, đại khái muốn nói:
Chủ nhân chủ nhân! Tôi tìm được cậu rồi!
…… Di? Đây là ai?
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Chủ nhân tôi đâu?
Ngao ngao! Tôi ném chủ nhân đi rồi! Làm sao bây giờ!
Husky xa lạ ở trước mặt Quý Trạch, vẻ mặt ngơ ngác lại bi phẫn mà hướng cậu kêu.
Quý Trạch đại khái đoán được một chút, nhẫn cười nói: “Nhận sai người?”
Husky như cũ vẻ mặt ngơ ngác, gừ một tiếng, tựa hồ muốn nói —— ngao! Chủ nhân tôi ở đâu?!
Quý Trạch khom lưng trấn an nó, chú ý tới vòng trên cổ nó, treo một cái thẻ bài nhỏ, viết: “Con ngu xuẩn này lại tự ném mình đi, thỉnh người qua đường xui xẻo gọi lại số điện thoại này, vạn phần cảm tạ.”
Từ thẻ bài đã nói lên được Husky này đi lạc đã không phải việc một lần hai lần. Giang Hạo cười xoa đầu của nó, “Trách không được nói thích một người muốn tặng họ Husky, không thích một người càng muốn đưa họ Husky.”
Gọi vào số điện thoại kia, không bao lâu, một nữ hài trẻ tuổi tóc đuôi ngựa liền chạy tới, tiếp nhận rồi nói lời cảm tạ, trong lòng còn ảm khái: Hôm nay mày là radar tìm soái ca sao?
Nữ hài cong mi đối Quý Trạch nói: “Thật cám ơn các cậu, tôi tên Dư Mẫn, cái kia…… Có tiện thêm WeChat không?”
Quý Trạch lễ phép mỉm cười: “Tôi không chơi WeChat.”
Nữ hài còn muốn nói cái gì, nhưng Giang Hạo nghiêng người, đến gần Quý Trạch một bước, một bộ tư thái che chở người nói: “Chúng tôi cần phải đi.” Trong mắt mang theo ẩn ẩn địch ý.
Nữ hài sửng sốt, đột nhiên liền minh bạch cái gì, nhanh chóng xua tay, “Úc úc, ngại quá. Các cậu đi thôi, cảm ơn các cậu.”
Nàng trơ mắt nhìn hai soái ca càng đi càng xa, thở dài thật sâu, lôi kéo Husky nhà mình về nhà, nhưng nó lại bắt đầu xuẩn, quỳ rạp trên mặt đất, chơi xấu không chịu đi. Nữ hài thuần thục mà một bước tiến lên, một tay liền đem chó ôm lên, giống như ôm một con thú bông to lớn. Nàng đi như gió, cũng không có áp lực, dù sao cũng là thói quen, chỉ là tâm tình còn có chút uể oải, nói thầm nói: “Vì cái gì tôi không có bạn trai a……”
Đồng thời, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt người qua đường chung quanh đối nàng tràn đầy sùng bái.
***
Sau khi từ biệt, hai người Quý Trạch tiếp tục sóng vai đi, Quý Trạch nghĩ đến một màn vừa rồi kia, kỳ thật khi Giang Hạo đột nhiên che ở trước mặt cậu, cậu có điểm ngây ngẩn cả người, hành vi kia thực dễ dàng làm người ta hiểu lầm, vừa rồi nữ hài kia rõ ràng là đã hiểu sai, nhưng, Giang Hạo là một thẳng nam. Quý Trạch lắc lắc đầu, xem nhẹ hình ảnh vừa rồi.
Mà người nào đó bị nhận định là một thẳng nam, đang lén lút vì bị người khác hiểu lầm mà cao hứng, tiếp tục tìm đề tài cùng Quý Trạch nói chuyện phiếm, "Cậu thích chó sao? Vừa rồi nhìn bộ dáng cậu rất vui vẻ.”
Quý Trạch gật đầu: “Ân.”
Giang Hạo nói: “Nhà tôi cũng nuôi một con kim mao, khi nào có thể tới nhà của tôi chơi một chút.” Như vậy cuối tuần lại có thể ở bên nhau.
Quý Trạch lại nói: “Nói sau đi.” Thấy được quá nhiều, ngược lại đối chính mình không tốt.
Giang Hạo không hề phát giác, chờ mong nói: “Chúng ta có thể cùng nhau dẫn chó tản bộ.”
“Ân……” Quý Trạch như tiếp tục đi vào cõi thần tiên, đắm chìm giữa thẳng nam vô hạn tuần hoàn.
Đi tới quảng trường, chờ xe bus số 5, dựa theo bảng giờ giấc, đại khái còn năm sáu phút.
Giang Hạo đẩy cậu đến chỗ râm mát, nói: "Cậu đứng ở đây, tôi đi mua ít đồ, rất nhanh sẽ trở lại.”
Giang Hạo chụp vai cậu, “Yên tâm, tôi đi nhanh về nhanh, cậu đừng ném tôi lại rồi một mình lên xe a.”
Quý Trạch: "Cậu nói rất nhanh.”
Giang Hạo nhìn cậu, nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu, “Chờ.”
Quý Trạch sửng sốt, nhìn bóng dáng hắn chạy đi, theo bản năng mà giơ tay vuốt mặt mình, trong lòng yên lặng phun tào: Có thể không làm loại chuyện dễ làm người ta hiểu lầm này không.
Môi lén lút cong cong, rất nhanh lại khắc chế mà nhấp.
Giang Hạo vào cửa hàng tiện lợi, rất nhanh đã trở lại, mặt trời chậm rãi lên cao, càng ngày càng nóng. Trán hắn đã đổ mồ hôi.
Quý Trạch nhìn thấy, từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, đưa qua cho hắn, “Lau mồ hôi đi.”
Giang Hạo cười sáng lạn, “Cảm ơn.”
Quý Trạch nhìn trên tay hắn không có bao nilon, kỳ quái, "Cậu mua cái gì?”
Giang Hạo dùng khăn giấy lau mồ hôi, thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đợi lát nữa sẽ có khả năng dùng đến.”
Nói như chưa nói, Quý Trạch nhún nhún vai, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không hỏi lại.
Một chiếc xe số 5 lại đây, chờ đợi mọi người lục tục lên xe, Quý Trạch vừa đi lên liền nhịn không được nhíu nhíu mày, Giang Hạo theo ở phía sau bước lên bậc thang, cũng cảm giác được một cổ sóng nhiệt, vốn tưởng rằng lên xe có thể mát mẻ chút, không nghĩ tới lại càng nóng.
Giang Hạo hỏi: “Sư phó, điều hòa hỏng rồi sao?”
Tài xế đổ mồ hôi đầm đìa không kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy, muốn lên xe hay không?”
Giang Hạo không chút do dự bắt lấy tay Quý Trạch, “Không lên.”
Đem người kéo về chỗ râm ở trạm, vừa đi vừa nói chuyện: "Nóng như vậy, tôi nhịn thì có thể, nhưng cậu làm sao chịu được.”
Tuy rằng vẫn luôn không hy vọng người khác coi mình quá yếu ớt, nhưng trong nháy mắt này, trong lòng Quý Trạch thế nhưng có cảm giác ấm áp, cũng không có uể oải.
Giang Hạo có điểm táo bạo, sớm biết rằng phải đặt xe trước, lại bởi vì tâm tư nhỏ của mình, hiện tại nóng như vậy, thân thể Quý Trạch lại không tốt lắm. Hắn đã hoàn toàn quên, Quý Trạch là người nói chuyện ngồi giao thông công cộng.
Hắn cầm một tờ quảng cáo, ở trước mặt Quý Trạch phẩy phẩy, cẩn thận hỏi: “Thế nào? Thân thể có không thoải mái không? Không thoải mái thì nói, nói với tôi.”
Sắc mặt Quý Trạch tuy có điểm tái nhợt, nhưng trước mắt cảm thấy vẫn ổn, lắc đầu nói: “Không sao.”
Chiếc xe bus tiếp theo rất nhanh cũng tới, hai người lên xe, điều hòa mở đủ, mát mẻ không ít.
Trên xe đã không có vị trí trống, Quý Trạch đi đến bên cạnh một cái tay cầm, giơ tay cầm. Giang Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc đứng chỗ đầu gió của điều hòa. Hắn lôi Quý Trạch đến một bên, để cậu bám cây cột, "Đứng nơi này, bên kia là lỗ thông gió, thổi sẽ cảm mạo.”
Lại thái độ tự nhiên này, thật là quan tâm hết mực.
Hắn ấn mu bàn tay Quý Trạch, nhìn cậu nắm ổn cây cột, mới buông tay ra. Mu bàn tay tựa như hơi nóng lên, Quý Trạch ừ một tiếng, nói câu cảm ơn.
Quý Trạch đối diện cửa sổ xe, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy mặt mình, phía sau đó là Giang Hạo, một tay bắt lấy tay cầm, một tay bám cây cột, thoạt nhìn giống như là đem cậu vây trong lồng ngực. Xe gặp đèn đỏ phanh lại, hoặc khi đột nhiên khởi động, Quý Trạch không thể tránh khỏi thân thể đong đưa, cơ hồ cả người dựa vào trong lồng ngực đối phương.
Xe đi lâu rồi, sắc mặt Quý Trạch hơi trắng bệch, cậu bị say xe, chỉ là không quá nghiêm trọng, từ quảng trường đến nhà cậu không đến nửa giờ, còn ở trong phạm vi cậu có thể tiếp thu.
Bỗng nhiên, Quý Trạch cảm giác có người xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Không thoải mái?”
Quý Trạch nhấp môi: “Còn ổn.”
Xe đong đưa, không yên ổn, Giang Hạo đỡ bờ vai của cậu một chút, từ trong túi lấy ra một hộp kẹo bạc hà, đưa tới trước mặt cậu, “Ăn một viên đi, lúc trước tôi nghe Vu Hoa Canh nói cậu say xe, vừa rồi mua để ngừa vạn nhất, không nghĩ đến thật sự dùng tới.”
“Vừa rồi cậu mua?” Quý Trạch có điểm kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn. Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, thân cao thấp lại vừa vặn là nửa cái đầu trái phải, Quý Trạch bỗng nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng cằm Giang Hạo, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, phi thường xấu hổ.
Quý Trạch quay lại đầu, cơ hồ là đoạt lấy kẹo bạc hà, thấp giọng nói: “Cảm ơn……”
Biểu tình Giang Hạo cũng có chút ngốc, dưới tình huống không hề phát hiện, tai lại bắt đầu đỏ.
Một bàn tay Quý Trạch đỡ cây cột, chỉ dựa vào một bàn tay mở hộp kẹo ra vẫn rất khó khăn. Giang Hạo thuận thế tiếp nhận, "Cậu cầm đi, tôi mở cho cậu.”
"Được……” Trừ bỏ cái này, cậu cũng không biết nên nói cái gì.
Thuận lợi mà lấy một viên ném vào trong miệng, vị bạc hà mát lạnh ở trong miệng tản ra, khó chịu vì choáng váng đầu hòa hoãn một ít.
Giang Hạo không khép lại hộp kẹo, mà là nói: “Giúp tôi lấy một viên, tôi cũng muốn ăn.”
Quý Trạch không hề nghĩ ngợi liền mở tay, cầm một viên, phát hiện hai tay đối phương cũng không nhàn rỗi, chắc hẳn phải đút vào miệng hắn, chờ làm xong một loạt động tác, mới phát hiện biểu tình đối phương có điểm quái dị.
Nguyên bản, Giang Hạo định đem hộp kẹo cất đi, tiếp nhận kẹo từ trong tay cậu ăn, không nghĩ tới…… Đột nhiên có phúc lợi không kịp đề phòng!
Đáy mắt Giang Hạo sáng ngời, đem kẹo bạc hà ở trong miệng dạo qua một vòng, đỉnh đến bên má, khoe khoang cười: “Cảm ơn.”
Quý Trạch ra vẻ trấn định, xoay đầu xoay trở về, thân thể đứng đến thẳng tắp.
“…… Không cần khách khí.”
__________
Như mọi người biết, hết dịch nên sẽ quay trở lại trường, mình cũng đã học lại được một tuần rồi. Vì nghỉ nhiều nên mình phải học bù, rồi ôn thi tuyển sinh, lại ôn thi học sinh giỏi, có rất nhiều việc phải làm, nên tốc độ ra chương đã chậm nay còn chậm hơn TvT. Nhưng mình sẽ cố gắng không drop truyện, bảo đảm tuần nào cũng sẽ có chương mới, nhưng số chương / tuần còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa. Vậy nhé, cám ơn tất cả mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT