Bọn họ thường ra khỏi nhà từ khá sớm, nên thời gian ăn sáng có thừa.
Chu Hàng không phải là một người thiếu tinh tế, từ cách chọn đồ ăn sáng đủ loại đủ vị của anh là có thể thấy được. Anh bao Tô Nhiên ăn bánh quẩy sữa đậu nành, bánh chiên trái cây (*), há cảo tôm, hamburger cola, sandwich cà phê,…
(*) Bánh chiên trái cây: là một món ăn đường phố truyền thống của Trung Quốc tương tự như bánh crepe, thường được ăn vào bữa sáng và được ca ngợi là “Một trong những bữa sáng đường phố phổ biến nhất của Trung Quốc.” Nguyên liệu chính của nó là bột mì và bột ngũ cốc, trứng và nước sốt.
So với những miếng bánh mì khô mà Tô Nhiên gặm hồi xưa thì chúng nó phong phú hơn gấp mấy lần.
Nhưng Chu Hàng ở trước mặt cô và Chu Hàng trong lời nói của chị Lưu, là hai người hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng hành động đi ăn sáng với nhau này nhìn có vẻ cực kỳ giống bạn bè thân thiết, nhưng giữa bọn họ lại chẳng thân thiết với nhau cho lắm, đối thoại cũng chẳng được mấy câu.
Bình thường đều là anh đưa menu hôm nay ra, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Sau đó hai người cũng chẳng nói gì nữa. Bầu không khí tuy có chút kỳ lạ, nhưng người trong cuộc lại vô cùng tự tại.
Tô Nhiên còn có thể trầm mặc xuất hồn, suy nghĩ linh tinh gì đó.
Chà, hương thơm của người bên cạnh, sao mà dễ ngửi thế nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT