Trước khi về nhà, Yuno đã ra quán nét để lên mạng tìm thông tin về "Kiếm Vương" Armis. Tại sao cô lại phải ra nét ư? Tại vì nhà cô không.có.thiết bị điện tử.
Yuno rút ra 1 kinh nghiệm, cô đã sống sau thời đại. Mà đối với 1 tiểu thư đài các đã quen có người phục vụ như cô hẳn phải thay đổi dần dần. Dẫu sao thì cô cũng đang tập sống tự lập.
"Một anh hùng chuyên nghiệp về hưu đã từng là người giải cứu người gặp nạn và đánh bại tội phạm nhiều nhất Nhật Bản. Được mệnh danh là 'Kiếm Vương' vì khả năng sử dụng kiếm thuật chưa ai có thể vượt qua. Kosei: Chưa rõ."
"Có vẻ như ông ấy là 1 anh hùng xuất sắc hồi trẻ." Yuno thầm nghĩ, "Ông ấy là người dày dặn kinh nghiệm nhất trong số người đề cử."
"Quyết định rồi, mình sẽ đến văn phòng này."
Cô cảm thấy khá thú vị khi 1 anh hùng nghỉ hưu lại muốn đề cử và rèn luyện cho cô. Có vẻ như ấn tượng về khả năng dùng kiếm của Yuno trong hội thao đã tác động đến ông ấy.
Yuno đã từng nghĩ ông ấy là 1 người hoà nhã, dễ gần vì người già thường có xu hướng sống yên ổn. Mãi đến khi gặp vị Armis kia, cô mới biết mình đã sai, lại còn sai trầm trọng.
Bằng chứng là khi đối mặt với ông ấy lần đầu, ông ta không lạnh không nhạt buông ra 1 câu chào hỏi không mấy 'hoà nhã': "Nhóc lùn, đến rồi à?"
Yuno: "!!!" Hả? Nhóc lùn? Chiều cao của cô đâu đến mức bị gọi là thấp. 1 mét 68 đàng hoàng.
Trước mặt Yuno là 1 ông lão mặc kimono đen xám nghiêm chỉnh, mái tóc bạc phơ được cắt gọn gàn, từ bàn trà đứng dậy đến gần cổng chỗ cô.
Yuno nheo mắt: "Mà... đúng là ổng ta cao thật." Nhưng mà đâu đến nỗi gọi cô lùn!
Cô uất ức. Miyazaki Yuno cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Tuy là tức muốn hộc máu nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, từ tốn giới thiệu: "Vâng, cháu là Miyazaki Yuno từ U.A, đến để tham gia hướng dẫn ứng dụng thực hành ạ."
"Ta biết nhóc sẽ đến đây."
Kể từ lúc nghỉ hưu, ông đã không chỉ dẫn bất cứ tân sinh viên nào. Chả là ông đã phá lệ tiếp nhận và đề cử 1 con nhóc ông cho là tiềm năng sau khi chứng kiến năng lực ở hội thao.
Ông lão cao hơn Yuno những 2 cái đầu, nhìn xuống thiếu nữ đang cúi đầu chào mình, dò xét từ đầu đến chân, "Hửm... cơ bắp rắn chắc. Cũng may là không khiến mình thất vọng."
Yuno: "....."
Đợi 1 lúc lâu cô chưa thấy ông lão mở miệng, Yuno cứ tưởng mình đã phạm lỗi lầm gì.
"Ta là Shinomiya Juichi, khi ra ngoài nhóc có thể gọi là là Armis. Từ bây giờ ta sẽ phụ trách rèn luyện kinh nghiệm để ứng phó với tội phạm cho nhóc."
"Vâng, mong ngài chỉ bảo." Yuno trong lòng thầm quyết tâm sẽ học được nhiều thứ về "Kiếm Vương", đếu được cô cũng muốn chiêm nhưỡng khả năng dùng kiếm của ông ấy.
"Ta nghe nói ngươi đã từng có kinh nghiệm sử dụng kiếm?"
Yuno: "Vâng, gia tộc Miyazaki đã có dạy căn bản cho thành viên trong tộc."
Juichi: "Chỉ dạy căn bản mà đã chiến đấu được như vậy trong hội thao. Nhóc lùn này thiên tư khá tốt đây." Hừ, đúng lúc mình đang cần 1 người kế thừa. Lũ con cháu trong nhà phế vật quá!
Lão gật gù tỏ vẻ hài lòng, kêu Yuno vào trong phòng đã được chuẩn bị cho cô kí túc rồi ra ngoài sân.
Cầm trong tay thanh kiếm gỗ đối diện với Juichi, Yuno khó hiểu: "Ông ấy là muốn thử khả năng của mình?"
Lão đưa kiếm lên, chân trái bước về sau khuỵ xuống tạo thế chiến đấu.
Juichi: "Thử không dùng Kosei và tấn công ta đi."
Yuno nhanh chóng tạo thế: "....." Quả nhiên muốn thử mình.
Cô xông về phía trước, liên tiếp ra đòn về phía Juichi. Các đòn cô tung ra khá hiểm nhưng ông ta có thể né khá dễ dàng, thậm chí còn chưa động đến cây kiếm đang cầm trong tay trái.
Tốc độ bình thường của Yuno rất nhanh, lại di chuyển nhịp nhàng. Cô bất ngờ luồn ra sau lưng Juichi và tung ra 1 nhát chém từ trên cao xuống. Đến lúc kiếm gần chạm tới đỉnh đầu của Juichi, bóng hình cao lớn nhanh chóng biến mất.
Yuno: "!!!"
Giác quan của Yuno bắt đầu trở nên nhạy bén, phản xạ có điều kiện giơ kiếm chắn ngang hông. Ngay lập tức 1 lực đạo mạnh mẽ tông thẳng vào chỗ cô vừa che chắn. Lực đạo quá mạnh khiến Yuno không thể chống đỡ, ngay lập tức bị đánh bật ra góc tường.
"Hô..." Juichi cảm thán, "Vậy mà đỡ được 1 kiếm này. Đúng là mình không nhìn nhầm người."
Yuno chật vật đứng dậy, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đã từng là 1 huyền thoại. Pha vừa rồi sợ là ông ta đã kiềm chế lực đạo, không thì xương sống của cô nhất định vỡ vụn hết.
"Quá nhanh, lại rất mạnh. Có cách nào để mình đánh lại không?" Yuno quan sát xung quanh, lợi thế về địa hình đôi khi rất quan trọng, "Đây rồi."
Cô lần nữa lao đến tấn công, nhưng lần này mọi tấn công của cô có quy tắc hơn, Juichi buộc phải lùi lại để tránh mấy đòn đó.
Không để ý từ bao giờ, ông đã lùi lại đến mức lưng chạm vào 1 cái cây lớn trong sân. Juichi có chút bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng tập trung về phía trước.
Nào ngờ từ đâu bay ra 1 cái chậu cây cảnh nhỏ khiến ông phải cúi xuống tránh. Yuno đã không bỏ lỡ cơ hội này, vung 1 nhát từ dưới lên hướng đến giữa trán Juichi.
"Chát!" Âm thanh va chạm thuần uý vang lên sau đó là tiếng "huỵch" do có người ngã xuống.
Cô hít thở không thông, mồ hôi đầm đìa, mệt nhọc nhìn ông lão vẫn đứng đó mà không xây xát gì.
Yuno: "Không ngờ ông ta sử dụng chính lực tấn công của mình để phản đòn." Tay run quá.
Từ trước đến nay, cô rất tự tin về kiếm thuật của mình. Không ai trong gia tộc trừ Kae có thể vượt qua cô. Một trong số người cô đánh bại bằng kiếm thuật còn có cả quán quân quốc gia thiếu niên.
Yuno ngước nhìn Juichi, thầm ngưỡng mộ. Không ngờ có người giỏi đến mức này, lại là chỉ có kĩ năng đơn thuần.
Này giờ tung chiêu liên tục không ngừng nghỉ, Yuno đã sớm cạn kiệt sức lực, tay run run cố gắng dùng thanh kiếm gỗ chống đỡ.
Juichi lẳng lặng quan sát, cuối cùng buông ra 1 câu: "Được rồi, trận đấu đến đây là kết thúc."
Ông biết cô đã không chịu được nữa, với lại ban nãy thể hiện của cô nhóc đã sớm vượt qua sự mong đợi của ông.
"Phản xạ, khả năng ứng chiến, khả năng quan sát, thể chất của nhóc đều rất tốt. Nhóc là 1 người rất có tiềm năng nhưng có gì đó khiến đường kiếm của nhóc bị mất đi độ sắc bén. Có phải nhóc đang có vướng bận trong lòng?" Juichi đánh giá.
Yuno: "Ông ấy thật tinh ý, chỉ qua đường kiếm mà cũng biết được mọi thứ. 1 thứ kĩ năng đáng sợ."
"Nhìn đây." Juichi ra lệnh cho cô chú ý.
Ông nhấc thanh kiếm gỗ lên và nhẹ nhàng vung xuống. Nhát chém trang nhã, êm dịu như 1 làn nước thế mà lại khiến tảng đá lớn bị tách đôi.
"Đường kiếm của ta có thể cắt được tất cả mọi thứ bởi vì ta tin nó có thể làm được. Còn ngươi..." Juichi chỉ tay vào Yuno, khí thế của 1 bậc tiền bối xuất hiện làm cô trầm mặc.
"... vung kiếm để làm gì?"
Cô... vung kiếm để làm gì ư? Có phải để chém giết tội phạm, bảo vệ mọi người, hay do đây là điều cha mẹ cô hồi trước hy vọng?
Không, tất cả đều không phải. Cô vung kiếm vì bản thân, vì muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ không gì có thể khống chế được cô.
Ánh mắt cô trở nên quyết liệt, bên trong đôi mắt huyết dường như ẩn ẩn ngọn lửa nhiệt huyết, mạnh mẽ khẳng định: "Tôi vung kiếm vì bản thân!"
Chỉ riêng lần này, cô sẽ không vì ai mà chiến đấu, cô muốn là chính cô, tự do làm những điều mình muốn, học những điều mình thích. Cô chỉ ích kỷ vì bản thân lần này thôi.
Mãi đến lúc này, Yuno mới nhận ra bản thân mình yêu thích kiếm thuật như thế nào. Cô không ngại khiến bàn tay mình đầy vết chai do kiếm.
"Được, rất đúng ý ta." Juichi cao hứng, ông thấy được quyết tâm trong ánh mắt của cô.
Đây là 1 viên đá chưa được mài dũa. Nếu có thể, cô nhóc sẽ vượt qua mình trong tương lai. Nhân tài hiếm gặp như vậy, lại chỉ có 15 tuổi, ông muốn người này kế thừa kiếm thuật của ông. Thật muốn chiêm ngưỡng con đường phá triển của cô gái tên Miyazaki Yuno này.
"Chỉ là... ngươi có muốn trở thành học trò của ta?" Cuối cùng lời thì cũng đã nói, Juichi khá mong chờ cậu trả lời của Yuno.
Ngoài dự đoán của ông, Yuno đã nhanh chóng quỳ rạp cúi đầu kêu lên tiếng "sư phụ" mà ông nghĩ sẽ mất khá nhiều thời gian để 'thuyết phục' con nhóc này.
Juichi sẽ không ngờ rằng, Yuno đã luôn tìm kiếm 1 người thầy hết lòng giảng dạy cho cô. Mà U.A thì có vẻ không ai có thể đáp ứng được điều đó. Yuno sau khi tìm hiểu chút về anh hùng chuyên nghiệp Armis cũng tính bái ổng làm sư.
Cứ tưởng con đường 'thu phục' sẽ đầy chông gai, nào ngờ Juichi đã mở lời trước. Thật may mắn!