Chờ hai mươi người này tự giới thiệu xong thì sắc trời cũng đã dần tối,Dực Minh dứt khoát để đoàn người hạ trại luôn ở đây,lại để một nam nhân có thị lực tốt nhất chạy về nơi hạ trại ban đầu để thông báo cho những huynh đệ khác.
Người này lưu luyến nhìn các huynh đệ khác,cuối cùng dưới ánh nhìn chằm chằm của cả đám người đành phải chạy đi,lúc này Tiểu Trúc mới biết cái gì gọi là tốc độ,tên nam nhân kia thoắt cái đã biến mất như một con báo,Tiểu Trúc bất giác giật mình nói:"Đây là ma pháp không gian trong truyền thuyết sao?"
"Phụt,đây không phải là ma pháp không gian,trong số chúng ta không có mấy người biết ma pháp không gian đâu,cha của Báo Nhất là tấn tiệp báo,khi hắn vừa mới sinh ra đã được truyền thừa tốc độ này,luôn khiến những tên kia tìm mệt." Ngân Dực nói xong trong mắt cũng hiện lên ý hận,nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường.
Mặc dù Tiểu Trúc đã sớm nghi không biết dong binh của đoàn dong binh Ngân Dực có phải tất cả đều là thú nhân hay không,nhưng ngay lập tức lại cảm thấy cũng không thể,dù sao thì một đoàn mà có nhiều thú nhân như vậy thì rất khó quản,huống chi những thú nhân này sao lại không bị những quý tộc kia phát hiện,mặc dù bọn họ cũng giống với người bình thường nhưng tướng mạo ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy quen thuộc,chẳng lẽ bọn họ không sợ bị quý tộc phát hiện hay sao,cứ tìm đến là diệt sạch luôn à?
Nhưng hiện tại thấy bọn họ sống tự tại như vậy,trong lòng Tiểu Trúc vừa bội phục lại vừa hâm mộ,càng cảm thấy kính nể Dực Minh từ tận đáy lòng,người đã gắn kết bọn họ lại cùng một chỗ,đồng thời cũng càng quyết tâm rèn luyện bản thân,mỗi lần cảm thấy mình tăng tiến được một chút là lại thấy Dực Minh dường như đã tăng lên một bậc,mặc dù bây giờ cậu đã đến cấp bốn rồi nhưng lại phát hiện Dực Minh đã cách cậu xa ơi là xa.
Ban đêm,theo lời kể của Ngân Dực,Dực Minh và Tiểu Trúc biết được tình huống của bọn họ khi đến không gian này,thực sự có thể sánh ngang với Đường Tăng đi thỉnh kinh,không tới tám mốt kiếp nạn thì cũng có tới bảy mươi kiếp,lúc thì đột nhiên xuất hiện một con sông lớn,lúc thì lại nổi lên một trận cuồng phong kỳ quái,đụng phải ma thú còn tốt,có khi lại đột nhiên xuất hiện một cái hố to trên mặt đất,những người có thể đến được nơi này đều bị doạ cho mặt xám mày tro,có không ít huynh đệ cũng đã mất tung mất tích,nhưng Ngân Dực tin là bọn họ vẫn không nạn gì,bởi vì ngọn lửa linh hồn của những huynh đệ đó trong đầu hắn vẫn chưa tắt,nhưng không hề ít ngọn lửa đã trở nên rất u ám,e là bọn họ đã gặp phải thứ gì đó nguy hiểm.
"Xem ra biện pháp tốt nhất hiện giờ là phải tìm được chìa khoá,nói không chừng sau khi tìm được chìa khoá thfi mọi người có thể an toàn thoát khỏi nơi này." Tiểu Trúc nghĩ những người kia cũng không phải loại người tàn nhẫn,nếu muốn tìm được chìa khoá phải trải qua nhiều gian khổ vậy thì sau khi tìm được chìa khoá chắc sẽ có thể an toàn thoát khỏi không gian này.
"Vậy hiện giờ chủ tử đã có manh mối gì về chiếc chìa khoá đó chưa?"
"Chưa có,nhưng chắc có liên kết gì đó tới chiếc chìa khoá này,từ lúc đến đây thì chiếc chìa khoá này đã bắt đầu nóng lên,ta nghĩ khi đến nơi mà chiếc chìa khoá này trở nên nóng nhất thì đó chính là chỗ của một chiếc chìa khoá khác." Vốn là Dực Minh và Tiểu Trúc định không nói chuyện chìa khoá cho Ngân Dực nhưng khi nghĩ tới những huynh đệ còn đang gặp nguy hiểm,Tiểu Trúc vẫn quyết định nói chuyện chiếc chìa khoá cho Ngân Dực,dù sao thì Dực Minh rất coi trọng Ngân Dực,nếu không liên quan tới tính mạng của mình thì Dực Minh nhất định sẽ nói cho Ngân Dực,nhưng hiện giờ đã có rất nhiều huynh đệ đang gặp phải hiểm nguy,sao Tiểu Trúc có thể ích kỷ mà bỏ mặc huynh đệ của Dực Minh được chứ.
Theo như lời của lao lang thì hoa thạch anh hẳn chính là tinh thạch trong núi lửa,còn luồng sáng rực rỡ chắc hẳn là khu sau núi lửa,không thấy cảnh sắc ở đây rất lung linh rực rỡ hay sao?
Mà vừa nãy chiếc chìa khoá cũng dần nóng lên,nếu như đoán không sai thì nơi cất giấu chìa khoá chính là khu có cảnh sắc màu xuân.
Có sự chỉ dẫn của chìa khoá,mọi người cũng yên tâm phần nào,sau đó cả đêm cũng chẳng còn gì để nói,Dực Minh vẫn như thường lệ ôm Tiểu Trúc ngủ yên,sáng sớm hôm sau,sau khi ăn xong bữa sáng,thu thập xong mọi thứ,mọi người liền đi về hướng Ngân Dực từng hạ trại,nhiều người dễ làm việc,chuyến này không biết sẽ gặp phải thứ gì nguy hiểm nhưng cứ bảo vệ tốt Tiểu Trúc là được.
Còn chưa tới doanh địa,đám người Ngân Dực và Dực Minh đã nghe thấy tiếng đánh nhau,không đợi Dực Minh ra hiệu,Ngân Dực mang theo mấy huynh đệ khác chạy nhanh tới phía doanh địa,Tiểu Trúc dưới sự giúp đỡ của Dực Minh đã tăng nhanh bước chân chạy tới doanh địa.
Lúc này người doanh địa đã đánh nhau hỗn loạn,Dực Minh liếc mắt liền thấy Ngân Dực đang đánh nhau với đội trưởng đoàn dogn binh Cuồng Phong,hai mắt người này đỏ bừng,gân xanh nổi lên,những đồng đội khác của hắn cũng bị như vậy,e là đã bị trúng độc rồi.
Tiểu Trúc và Dực Minh liếc nhìn nhau,đành phải cúi đầu xuống tìm kiếm trong nhẫn trữ vật một lúc rồi gật gật đầu với Dực Minh.
"Vây tất cả bọn họ vào một chỗ đi."
Mệnh lệnh của Dực Minh khiến mọi người bắt đầu vây đánh ăn ý hơn,vốn những người bị trúng độc này đều dựa vào chút khí lực điên cuồng mà chiến đấu,ngay cả nửa chiêu thức cũng chẳng có,lúc này lập tức bị kỹ năng của mọi người đánh bại liên tục.
Chờ khi người của đoàn dong binh Cuồng Phong đã bị vây thành một nhóm,Tiểu Trúc lập tức tung thuốc giải độc ra không trung,chờ khi bọn họ hít bột phấn vào mũi,sắc mặt đám người đoàn dong binh Cuồng Phong dường như đã khôi phục không ít.
"Hiện tại chỉ có thể chờ mà thôi,nhưng trước hết mọi người mau ăn đan giải độc này đã,đan dược này là sư phụ luyện,có thể giải bách độc,thời gian của chúng ta không còn nhiều,e là phải để những người đoàn dong binh Cuồng Phong lại đây thôi,ta sẽ rải phấn đuổi trùng đuổi thú xung quanh chỗ của bọn họ." Tiểu Trúc sợ là những bước tiếp theo sẽ càng thêm khó khăn,cứ để người đoàn dong binh Cuồng Phong lại đây thì sẽ an toàn hơn khi để bọn họ theo cùng.
Sau khi thu xếp ổn thoả cho người đoàn dong binh,đám người Tiểu Trúc cũng thu thập một chút rồi vội vàng chạy đi,dọc đường đi Tiểu Trúc được bảo vệ ở xung quanh,mỗi người của đoàn dong binh Ngân Dực đều hoá thú,phóng ra uy áp,trong lúc nhất thời khiến cho một vài ma thú cấp thấp né xa,nhưng trong lòng Tiểu Trúc lại hơi cảm thấy bất an,luôn có cái cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Quả nhiên không bao lâu sau bọn họ liền đụng phải một cái đầm lầy trên đường đi,may là người ngã xuống đã được người tinh mắt nhanh chóng kéo lên,nếu không chẳng ai mà ngờ được một nơi đầy hoa như này có một cái đầm lầy cả,ngay cả mắt của Tiểu Trạch cũng không thể nhìn thấu ảo trận phía trước.
Xem ra năng lực của chủ nhân ảo trận này cao hơn Tiểu Trạch nhiều,"Không biết vị tiền bối nào đó có ở đây hay không,bọn tiểu bối thực sự có chuyện rất gấp,xin tiền bối cho qua." Ngân Dực nắm chặt hai tay,vẻ mặt thành khẩn.
"Nếu muốn qua thì các ngươi tự qua,lão già ta đây không làm chuyện thừa." Trong không trung truyền tới một giọng nói thanh nhã sau đó liền không có tiếng nào nữa.
Tiểu Trúc nghe xong khoé miệng giật giật,giọng nói này rõ ràng là của một thiếu niên nhưng lại tự xưng là lão già,có lẽ là một vị tiền bối đã sống không biết bao nhiêu năm rồi.
"Tiểu Trạch,ngươi thực sự không có cách nhìn thấu ảo trận này à?" Tiểu Trúc bế Tiểu Trạch từ trên đầu xuống ôm vào trong lòng.
"Không được nha,vị tiền bối này mạnh hơn ta rất nhiều lần,mặc dù mắt của ta có thiên phú dị bẩm nhưng cấp của ta còn thấy quá,nếu ta mà có được cấp cao như vị tiền bối kia thì chẳng cần phải nhìn thấy ảo trận,ta chỉ cần dùng móng vuốt cào cào mấy cái là có thể phá vỡ nó ngay." Tiểu Trạch nhăn mũi,ai bảo chủ nhân mới có cấp bốn làm chi,có khế ước chủ nhân với sủng vật nên nó không thể vượt cấp hơn chủ nhân được.
"Ha ha,tiểu tử này nói đúng,muốn phá được ảo trận này,trừ khi ngươi huỷ bỏ khế ước chủ sủng với tiểu tử kia,vậy thì nó có thể phá vỡ ảo trận này trong nháy mắt,các ngươi cũng có thể đi qua một cách dễ dàng,thế nào?" Giọng nói thanh nhã kia lại vang lên trong không trung.
"Tiền bối nói nhiều như vậy là chỉ muốn ta giải trừ khế ước với Tiểu Trạch thôi,trước không nói tới chuyện ta đã coi Tiểu Trạch như người nhà,nếu nó tự mình nói thì bất kể như thế nào ta cũng sẽ giải trừ khế ước cho nó,nhưng Tiểu Trạch chưa bao giờ nói như vậy,ta tất nhiên cũng sẽ không chủ động giải trừ với nó.Hơn nữa ta tin là trên đời chỉ có mỗi con đường này thông qua." Tiểu Trúc vuốt ve Tiểu Trạch đang cảm thấy bất an,cười cười hét to lên trời.
"Hừ,một khi đã như vậy thì ta đây liền chống mắt lên xem các ngươi có thể làm được gì." Giọng nói kia rõ ràng có chút tức giận,biển hoa trước mắt lập tức biến thành địa ngục,những đoá hoa liền biến thành cương thi mang theo mùi hôi thối đánh về phía bọn họ.
Tuy chỉ là ảo trận nhưng một khi bị cương thi cào trúng là sẽ bị thương thật,nhất thời Tiểu Trúc bất giác có chút hổ thẹn,cũng oán giận chính mình,nhưng nếu để cho cậu chọn lại một lần nữa thì cậu vẫn sẽ không giải trừ khế ước với Tiểu Trạch.
Nếu có ma thú hệ quang ở đây thì tốt,hệ quang chính là khắc tinh của những cương thi này,lúc này Tiểu Trạch cũng cảm nhận được sự hổ thẹn của Tiểu Trúc,thân thể nho nhỏ càng run hơn,thi thoảng bắt gặp được một vài cương thi là lại phóng ma pháp hệ lôi và ma pháp hệ thực vật một cách vô tội vạ.
Lúc này Tiểu Trúc cũng cố nén nỗi hổ thẹn xuống,chuyện quan trọng trước mắt là phải tiêu diệt đám cương thi này trước đã.
Thấy đám cương thi càng ngày càng ít,ai ngờ giây tiếp theo,mọi người lại rơi vào giữa đám ma thú,đám ma thú này mạnh hơn rất nhiều so với những con cương thi di chuyển chậm chạp kia.
"Tiểu Trạch,ngươi có thể tìm được vị tiền bối kia không?" Tiểu Trúc thấy mọi người dấn thân vào nguy hiểm,trong đầu chợt loé ra ý tưởng,lập tức dùng khế ước linh hồn hỏi Tiểu Trạch.
"Chắc là có thể,mặc dù ta không nhìn thấu ảo trận nhưng ta có thể ngửi được,nếu là ta thì chắc là có thể tìm được người kia."
"Tốt lắm,ngươi nhanh chóng đi tìm đi,đem cái này theo,sau khi tìm được người thì ném thứ này lên người hắn." Tiểu Trúc đặt bình nhỏ vào trong cái túi treo lên cổ Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch gật gật đầu với Tiểu Trúc,lập tức chạy vội đi,nó biết tình thế lúc này cực kỳ nguy hiểm,vì chủ nhân và bằng hữu của hắn,nó phải nhanh chóng tìm được người kia,hừ,không phải chỉ là cấp cao hơn nó thôi sao,có gì đặc biệt hơn người chứ,bây giờ nó chưa bằng nhưng song thân của nó cũng không phải là ma thú bình thường đâu,nếu không phải là cha không cho phép nó tuỳ tiện liên lạc với họ thì người này đã sớm bị mình dẫm bẹp dưới chân rồi.
Một thiếu niên đang dựa vào người một con cửu vĩ hồ cười nhìn Tiểu Trạch trong thuỷ kính thuật đang chạy về hướng mình,"Ta đã nó là chủ nhân của Tiểu Trạch không tồi đâu mà,ngươi xem cái chủ ý này không phải là rất hay sao?"
"Bây giờ mới nghĩ ra thì đã quá muộn rồi,đúng là ngu ngốc,chẳng trách bây giờ Tiểu Trạch càng ngày càng ngốc,thân là bộ tộc cửu vĩ sao có thể ngu ngốc như vậy được,như vậy thì sớm hay muộn cũng bị nhân loại ăn đến cả xương cũng chẳng còn." Con bạch hồ kia hừ lạnh một tiếng,vẫn không quá hài lòng đối với Tiểu Trúc.
"Được rồi mà,ta thấy đợi khi Tiểu Trạch chạy tới đây thì giải trừ ảo trận luôn đi,ta cũng không muốn vô duyên vô cớ bị ném mê dược lên người đâu." Thiếu niên kia cười cười biến lại thành một con tử hồ.
"Hừ,nếu nó dám làm vậy ta liền huỷ bỏ khế ước giữa hai đứa chúng nó." Con bạch hồ chín đuôi kia hừ mạnh một tiếng,cuối cùng hai con hồ ly liền biến mất trong phòng trúc dưới sự nũng nịu của tử hồ.
Hết chương 76.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT