Trong phòng,Tiểu Trúc đang ngắm nghía ống trúc trống rỗng,thoạt nhìn thì nó không khác gì ống trúc bình thường,màu xanh lục rất bình thường,ống trúc màu lục như này trên núi nào cũng có.

Nhưng ống trúc và hạt giống bị ném lại ở trong một sơn động bỏ hoang của ma thú khiến người ta cảm thấy bất bình thường,sao cái ống trúc này và hạt giống lại xuất hiện ở đó,là người nào đó làm ra hay là chiến lợi phẩm của chủ nhân tiền nhiệm của hang động kia.

Còn nữa,sức sống mãnh liệt bên trong hạt giống là cái gì,vốn dĩ cậu cũng không thể phát hiện được nhưng ngay khi cậu thả hạt giống xuống thì đột nhiên có một dòng khí truyến ra từ tượng gỗ điêu khắc trên cổ,sau đó cậu liền cảm nhận được sức sống bên trong những hạt giống kia.

Theo lẽ thường thì một hạt giống có sức sống mãnh liệt nhất khi nó vừa rơi xuống,nếu không thì sức sống của nó sẽ bị xói mòn theo thời gian,cho nên có hạt nảy mầm trong thời gian ngắn,có hạt lại cần thời gian rất dài thậm chí có hạt vĩnh viễn không nảy mầm được và trở thành hạt chết.

Nhưng theo cảm nhận của cậu thì sức sống của hạt giống này mãnh liệt y như vừa rơi xuống,chúng được bảo quản rất tốt,điều này khiến Tiểu Trúc nghĩ liệu có liên quan tới cái ống trúc bất bình thường kia không.

Cho nên sau khi nhờ Dực Minh đem hạt giống cho Mạnh Ngọc xem thử,Tiểu Trúc mới bắt đầu ngắm nghía ống trúc trên tay,muốn xem thử rốt cuộc có ẩn chú gì đó hay không.

"Đang nhìn gì đấy?" Dực Minh đẩy cửa ra,rất tự nhiên mà ngồi lên vị trí bên cạnh Tiểu Trúc.

"Cái ống trúc này có điểm bất thường nhưng ta lại không thấy được,ngươi nhìn thử xem có phát hiện ra cái gì hay không?" Tiểu Trúc đưa ống trúc cho Dực Minh.

Dực Minh cẩn thận quan sát ống trúc này,nhưng không thấy điểm gì khác biệt so với ống trúc bình thường cả,nếu hắn đặt chén trúc trong nhà cùng một chỗ với cái ống trúc này chắc không khác nhau lắm đâu.

Nghĩ nghĩ một lúc,Dực Minh thử truyền đấu khí vào trong ống trúc nhưng lại thấy đấu khí như chìm vào vũng lầy,không hề có phản ứng gì,"Ngươi thử truyền ma lực vào nó xem."

Tiểu Trúc cũng không quá ngạc nhiên khi Dực Minh biết mình có ma lực,mình cũng chưa hề giấu diếm cái gì trước mặt Dực Minh cả,mỗi đêm cậu đều luyện tập tâm pháp sư phụ cho rồi mới đi ngủ,Dực Minh không thể không biết được.

Truyền ma lực vào ống trúc,Tiểu Trúc khẽ kêu ra tiếng,sau đó tiếp tục truyền ma lực vào ống trúc,quả nhiên ống trúc hấp thụ rất nhiều như một cái hố không đáy,hơn nữa sau khi truyền ma lực vào xong nhưng ống trúc vẫn giữ nguyên hình dạng như vậy,không có gì biến đổi cả.

"Xem ra chúng ta kiếm được một thứ ghê gớm rồi." Tiểu Trúc cười có chút ý vị thâm trường,dựa theo những tiểu thuyết trên internet cậu từng đọc qua thì những thứ như này thường sẽ là thần khí hoặc chìa khoá bí mật gì đó,không biết cái ống trúc này của người nào đây.

"Ngươi định làm gì tiếp theo?" Dực Minh thật sự không quá để ý tới cái ống trúc này,đối với hắn mà nói thì ý kiến của Tiểu Trúc mới là quan trọng nhất.

"Dù sao cũng không biết diện bộ dạng thực sự của cái ống trúc này là gì,công dụng duy nhất chỉ là bảo trì sức sống của hạt giống,dùng để đựng hạt giống cũng rất tốt,ngươi có ý định nào khác không?" Tiểu Trúc định giải quyết việc này như vậy luôn,vốn cậu còn đang lo sau này những hạt giống quý hiếm không được bảo quản tốt hoặc không dễ dàng nảy mầm,bây giờ thì không thành vấn đề nữa rồi,đến lúc đó chỉ cần để trong ống trúc mười ngày nửa đêm,chờ sức sống của hạt giống khôi phục thì sẽ rất dễ dàng nảy mầm.

"Không có,ngươi vui là được." Dực Minh xoa xoa đầu của Tiểu Trúc,vẻ mặt sủng nịnh.

"Ta......Ta đi tìm sư phụ,không biết hạt giống kia là loại nào nữa?" Tiểu Trúc đỏ mặt lên,nói đại cái cớ rồi chạy ra ngoài,nhưng hướng chạy lại là phòng của Bảo Bảo và Bối Bối.

Chờ khi Tiểu Trúc đi vào phòng mới thấy tay mình vẫn còn cầm cái ống trúc kia,tiện tay để lên cửa sổ,Tiểu Trúc ngồi bên mép giường của Bảo Bảo và Bối Bối,nhìn hai hài tử đang ngủ say sưa mà không khỏi bật cười thành tiếng.

"Để người ta đắc thủ dễ dàng như vậy hình như là quá tiện nghi cho hắn rồi thì phải,thứ gì đó mà có được một cách một cách quá dễ dàng thì người ta sẽ không biết quý trọng đâu,hơn nữa Bảo Bảo và Bối Bối nhất định cũng không muốn phụ thân gả cho người ta nhanh như vậy và sinh cho các ngươi tiểu đệ đệ đúng không,ít nhất là phải đợi các ngươi lớn chút mới được." Tiểu Trúc quyết tâm phải để Dực Minh chịu khổ bảy,tám năm mới để hắn cưới cậu,chờ khi Bảo Bảo và Bối Bối được mười tuổi thì hai người sẽ sinh hạ một hài tử chung cả hai.

Thời gian thấm thoát thoi đưa,chỉ còn bốn ngày nữa thôi là Bảo Bảo và Bối Bối được nửa tuổi,Điếu Điếu cũng sắp hai tuổi rồi,không biết dạo này thằng bé có ổn hay không,trước kia nó rất thích bám cậu với Viên Nhi,bây giờ Viên Nhi và Tráng Tử đều đến đây rồi,không biết đứa nhỏ kia có thấy tịch mịch hay không nữa.Còn trưởng thôn gia gia đã không có rượu hoa quế Viên Nhi nhưỡng,không có thịt nướng mình làm không biết có oán giận hay không,liệu Minh gia gia có nhẹ nhàng trấn an ông ấy hay không.

Lúc này trưởng thôn gia gia cũng không có thời gian để oán giận chuyện không có rượu hoa quế,ông đang cầm một lá thư trừng mắt nhìn quân nhân có chút bất an đứng trước mặt mình."Được rồi,được rồi,đừng doạ đứa nhỏ này sỡ hãi,Tiểu Linh chỉ là nghe lệnh mà làm thôi mà,ngươi nhìn hắn như vậy sẽ khiến hắn sợ hãi đấy." Minh gia gia kéo tay Tiểu Linh vỗ vỗ trấn an.

"Ta cũng đâu có giận hắn đâu,ta đang giận cái đứa ngoại sanh của ta kia kìa,ngươi nói hắn ăn no dửng mỡ,không có chuyện gì làm hay sao mà phái Tiểu Linh đi theo dõi đứa nhỏ Tiểu Trúc kia vậy hả,lúc này còn vội vội vàng vàng đến góp vui nữa." Trưởng thôn gia gia đặt mông ngồi xuống.

"Đứa nhỏ kia cũng chỉ là quan tâm ngươi mà thôi,hơn nữa,không phải là Tiểu Linh cũng âm thầm giúp đỡ Tiểu Trúc không ít chuyện hay sao,điều này cho thấy đứa nhỏ Lưu Tuyên kia vẫn rất hiểu tâm ý của ngươi nha."

"Nếu không phải hắn bảo Tiểu Linh làm mấy chuyện thiết thực thì khi hắn đến ta sẽ cho hắn một cước đá hắn về nhà luôn rồi." Trưởng thôn gia gia khịt mũi khó chịu,vẫn cảm thấy chưa hết giận sau khi mắng hai câu.

"Được rồi,được rồi,đừng nói chuyện này nữa,dạo này dong binh đến thôn càng ngày càng nhiều,nhưng chẳng tìm được bao nhiêu thứ có giá trị,mấy thứ Tiểu Trúc mau về chắc không đem lại phiền toái cho hắn đi." Minh gia gia có chút lo lắng mà nhíu mày,đứa nhỏ Tiểu Trúc này đã trải qua nhiều khổ cực rồi,bây giờ cuộc sống trôi qua cũng rất suôn sẻ,lại có Dực Minh ở bên cạnh chăm sóc khiến hắn cũng rất yên tâm,chỉ hy vọng những món đồ mới mua này sẽ không đem tới phiền toái gì.

"Có thể có phiền toái gì được chứ,tiểu tử Dực Minh kia cũng không phải người bình thường đâu,đừng thấy bọn Tiểu Linh dường như biết Tiểu Trúc mua vài thứ mà nhầm,nếu tiểu tử Dực Minh thật sự muốn mua mà thần không biết quỷ không hay thì ngươi nghĩ bọn họ sẽ thấy được à?" Trưởng thôn gia gia liếm liếm môi,hắn thèm rượu hoa quế Viên Nhi nhưỡng quá.

"Ý ngươi là đứa nhỏ Dực Minh kia cố ý?" Minh gia gia mới nghe liền hiểu,"Hắn muốn bọn Tiểu Linh bẩm báo cho bọn Lưu Tuyên."

"Không thể nào đâu,Dực Minh....công tử không phái người mua luôn mà do chúng ta cảm thấy kỳ quái mới theo dõi tên dong binh kia mà." Tiểu Linh lập tức phản bác.

"Nếu như lời ngươi nói thì vì sao các ngươi lại cảm thấy kỳ quái,chẳng phải do người của Dực Minh có tình để lộ ra dấu vết nên các ngươi mới cảm thấy kỳ quái à." Trưởng thôn nói rất chắc chắn,giống như lúc ấy cũng ở đó vậy.

Tiểu Linh cẩn thận nghĩ lại,đúng thật,lúc ấy người nọ kỳ thật có thể ngăn cản tầm nhìn của bọn hắn nhưng người nọ chỉ di chuyển vị trí để bọn hắn có thể thấy được dong binh kia cực lực che dấu biểu cảm vui sướng,xem ra sự tình đúng như lời của trưởng thôn rồi,nhưng tại sao phải vậy?

"Vì sao à,tất nhiên là muốn gặp mặt người sau lưng các ngươi rồi,trong những thứ dong binh kia bán có mấy thứ không tầm thường đâu,nếu các ngươi chỉ bẩm báo một chút thì có lẽ sẽ không khơi được sự hứng thú của tên xú tiểu tử Lưu Tuyên kia đâu,nhưng khi các ngươi bẩm báo cả lời nói của Tiểu Trúc thì lại khác,việc này không hề đơn giản,theo lý mà nói thì bất kể là y thư của Mạnh Ngọc hay của Ngô Phong đều tóm lược tất cả các loại dược liệu mà nhân loại đã phát hiện ra,nhưng Tiểu Trúc lại không biết đó là hạt giống gì,điều này có nghĩa là gì,hoặc là Tiểu Trúc chưa học nhiều nên không nhận ra,hoặc là loại hạt giống này là loại dược liệu mà nhân loại chưa từng biết đến,nhưng Tiểu Trúc là loại người chưa học nhiều hay sao? Như vậy loại hạt giống này có chút không tầm thường." Trưởng thôn vuốt vuốt chòm râu,từ sau khi để râu hắn mới biết cảm giác vuốt râu thực sự rất tốt,khó trách Mạnh Ngọc lại muốn để râu dài đến như vậy.

"Nhưng chuyện này cũng rất khó để thu hút chủ tử phải chạy tới đây nha!?" Tiểu Linh không hiểu,chỉ là hạt giống thôi mà,tầm thường hay không thì không phải vẫn chỉ là hạt giống thôi sao?

"Ngươi vẫn không hiểu à,nếu phát hiện loại hạt này trong ống trúc có nghĩa là nó được người ta thu thập,vậy vì sao người đó lại thu thập loại hạt này,đây là hạt giống độc dược hay là tiên dược,vì sao lại ở trong động của ma thú,mà quan trọng hơn là cái động ma thú đó lại ở trên núi của thôn Đạo Hương,ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?" Trưởng thôn gia gia gõ vào đầu tiểu tử ngốc ở trước mắt,kiên nhẫn chỉ điểm cho hắn.

"Hiểu rồi ạ." Hai mắt Tiểu Linh sáng lên,hắn cũng không có ngốc đâu,trưởng thôn chỉ điểm như vậy hắn liền hiểu được ngay,là có người muốn mượn tay Tiểu Trúc lấy hạt giống này ra,sau đó nếu lại mượn miệng của người khác truyền ra thì núi lớn của thôn Đạo Hương sẽ có càng nhiều mạo hiểm giả chú ý đến.

Như vậy thì người của trấn Lục Dã và những thôn lân cận sẽ được hưởng lợi rất nhiều,nhưng có một vài chỗ Tiểu Linh vẫn chưa rõ,"Đại nhân,Tiểu Linh vẫn có điều không rõ lắm,nếu loại hạt là một loại cỏ dại gì đó thì sao,dù sao những hạt giống cỏ dại không có trong y thư cũng là chuyện bình thường mà."

"Ngươi cảm thấy thứ khiến cho những mạo hiểm giả vào núi sẽ là hạt giống của cây cỏ dại gì đó à?" Trưởng thôn phát hiện đứa nhỏ Tiểu Linh này hình như vẫn chưa hiểu vấn đề thì phải,"Vừa nãy ngươi nói hiểu rồi mà,ta thấy ngươi nhất định là nghĩ do Ngân Tiểu Lam phái người đến làm đúng không?"

"Chẳng lẽ không phải ạ?" Tiểu Linh không khỏi nghi hoặc.

"Đương nhiên không phải,Ngân Tiểu Lam không có khả năng sẽ phái người làm việc này vì hai quán trên trấn nhỏ được." Trưởng thôn lắc lắc đầu,từ sau lần tìm kiếm giải dược cho ca ca,hắn lại một lần nữa chiêu tập những tình báo viên đã giải tán khi trước,tư liệu của Ngân Tiểu Lam đã được đặt trước mặt hắn từ sớm,cho nên hắn hiểu rõ Ngân Tiểu Lam là dạng người như thế nào.

"Vậy thì là ai ạ?" Tiểu Linh phát hiện đầu mình đúng là không đủ thông minh.

"Ta cũng không biết,nhưng chúng ta chỉ cần an tâm chờ đợi là được,chân tướng nhất định sẽ lộ diện." Trưởng thôn chịu chết nhún vai,không có cách nào nha,người kia quá thần bí,ngay cả tình báo viên của hắn cũng không tra được gì,"Tiểu Linh,ngươi lập tức phái người thông báo với Lưu Tuyên cứ chạy thẳng tới trấn Lục Dã đi,Điếu Điếu nhớ đứa nhỏ Tiểu Trúc kia,vì tôn tử đáng thương của ta nên ta quyết định sẽ xuống ngựa(1) sớm,để Trang lão tiếp nhận chức vụ trưởng thôn của ta."

"Hả!" Tiểu Linh có hơi sửng sốt,dưới sự thúc giục của trưởng thôn lập tức chạy đi thông báo với chủ tử.

"Ngươi lại doạ đứa nhỏ Tiểu Linh sửng sốt rồi kìa,hắn bị người dạo cho đầu óc choáng váng rồi đó." Minh gia gia vừa bực mình vừa buồn cười nhéo trưởng thôn một cái.

"Ái,nhẹ thôi nhẹ thôi,ta là vì muốn tốt cho hài tử kia thôi mà,ngu như vậy làm sao mà bắt được trái tim của Lưu Tuyên đây,về sau nhất định hắn sẽ cảm kích ta cho mà xem." Mặt trưởng thôn gia gia vặn vẹo,liên tục kêu đau,bất kể là ai bị nắm thịt eo xoay nguyên một vòng mà chả đau,cho dù hắn có là võ giả cấp mười hai thì sao chứ,chẳng lẽ lại dùng đấu khí đối phó với bạn già sao,tuy rằng cơ thịt trên người hắn cũng rất rắn chắc nhưng Minh cũng là một ma vũ sĩ đó nha!

Hết chương 50.

(1) 下马/ Xuống ngựa hoặc có thể hiểu là: rút bỏ; đình chỉ công tác, kế hoạch quan trọng, các công trình lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play