Gần đây Tiểu Trúc phát hiện Dực Minh và Ngô Phong thường xuyên xuất hiện ở bên người mình,hoặc là trước cửa phòng thường xuyên xuất hiện một vài loại gia vị hoặc trái cây lúc trước lơ đãng nhắc tới nhưng lập tức quên mất,thậm chí một vài cuốn y thư giống với cổ thư (1),nội dung bên trong đều là một vài thứ mà bản y thứ Mạnh Ngọc đưa cho mình không có nói tới,còn có một vài cái là độc dược,nhưng nếu phối chế với một vài dược liệu bằng thủ pháp đặc biệt thì sẽ trở thành thánh phẩm trị thương,đương nhiên bên trong y thư cũng không nói về phương pháp phối chế,chỉ nhắc qua một chút thôi,nhưng cũng không cản trở Tiểu Trúc sinh ra hứng thú đối với những dược liệu hoặc độc thảo đó.

Nhưng Tiểu Trúc cũng hiểu rõ hiện tại Mạnh Ngọc đang để mình nhận biết đặc tính cơ bản của một vài loại thảo dược,một vài thủ pháp phối chế,hoặc là phương pháp bảo quản có chút đặc biệt Mạnh Ngọc hiện tại còn chưa dạy,nhưng cậu cũng hiểu được lo ngại của Mạnh Ngọc,bây giờ hai hài tử mới được hơn hai tháng,cho dù bọn nó chúng nó dễ trông hơn những hài tử mà Tiểu Trúc đã gặp trước kia nhưng bọn nó còn rất yếu,bất kì lúc nào cũng cần người phụ thân là hắn chiếu cố,mà mình cũng sẽ không bỏ lại hài tử chỉ vì học trung y,trung y lúc nào cũng có thể học nhưng thời thơ ấu của hai hài tử chỉ có duy nhất một lần,cho nên bất kể là như thế nào,trong lòng Tiểu Trúc hài tử nhất định là ưu tiên hàng đầu.

Ngày hôm đó cũng như mọi ngày,Tiểu Trúc rửa mặt bằng đồ dùng rửa mặt mà Tiểu Trạch đã chuẩn bị sẵn,đút một li sữa cho hai bánh bao,thế giới này đều là nam nhân không thể tự có sữa,cho nên mỗi lần đút ăn đều dùng một loại thìa rất nhỏ để đút cho đứa nhỏ.

Trước không nói thìa căn bản là không thể múc được nhiều sữa,lúc hài tử không quá đói thì cũng tạm ổn,nhưng sáng sớm tỉnh lại bụng hài tử đều trống trơn,với mức độ kia có lẽ đút không đủ tiêu hóa,cho nên cứ cách một giờ là Tiểu Trúc lại đút một lần,cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc thay đổi tình trạng này,cậu cũng từng nghĩ phải làm ra một cái bình sữa,nhưng một là do vấn đề tư liệu,cậu từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy thủy tinh,cũng có thể là bởi thôn trấn này quá nhỏ,nhưng cho dù thời cổ đại ở trái đất,thủy tinh cũng là vật phẩm quý giá,hơn nữa cậu cũng không nhớ rõ rốt cuộc là thủy tinh bắt đầu xuất hiện từ thời đại nào.

Thứ hai là vấn đề về núm vú,có lẽ thân bình có thể dùng gỗ để thay thế nhưng núm vú thì nên dùng vật liệu gì đây,cho nên cậu chỉ có thể nhìn bức tranh bình sữa tiện tay vẽ ra mà thở dài một hơi,sau đó liền ném sang một bên không thèm quan tâm tới,dù sao cũng chỉ là đút nhiều thêm vài lần,cũng không phải chuyện gì quá quan trọng,chỉ là đôi khi nhìn thấy hài tử vì bất mãn mà hơi hơi nhăn lại mày cậu liền nhịn không được mà đau lòng chút,tuy rằng không khí ở cổ đại trong lành,vắng vẻ,nguyên liệu nấu ăn chất lượng cao cấp,nhưng phải thừa nhận là cổ đại thật sự rất bất tiện.

Mở cửa phòng ra,không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy một đống trái cây,còn có vài bộ y phục hài nhi,cho dù Tiểu Trúc không biết nhiều về thế giới này khi nhìn thấy loại vải kia cũng biết dùng cái loại vải này làm y phục thì khác gì dát vàng lên người đâu,tuy rằng không muốn nhận loại lễ vật như này nhưng đương sự không ở đây cho dù Tiểu Trúc có đoán được vài phần thì đem trả lại cũng không hay,vạn nhất người ta có chết cũng không thừa nhận,đến lúc đó mình phải làm sao bây giờ,cho nên sau khi Tiểu Trúc tiếp nhận cũng chỉ cho là chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống (2),về phần có phải là ăn không cần trả tiền hay không thì đến lúc đó rồi nói sau.

Có lẽ do Tiểu Trúc phá vỡ thói quen không nhận lễ vật của người nào đó trước kia,những ngày tiếp theo bất kể là quần áo đắt như vàng hay là mấy món đồ chơi thoạt nhìn thập phần trân quý tất cả đều được đặt ở trước cửa,nhận một lần rồi hai lần nhưng càng về sau món đồ càng quý giá,Tiểu Trúc rốt cuộc cũng không có cách nào nhận tiếp được,có lẽ có người sẽ nghĩ một lần hai lần cũng đã nhận rồi,nhận thêm lần nữa thì cũng có không có gì là to tát.

Nhưng Tiểu Trúc hiểu rõ,một lần hai lần mình còn có thể lấy lí do là người nào đó những thứ đó ngày càng quý giá,nếu nói là mức độ của lễ vật cũng không phải là lý do quá hợp lý (?).

Ngô Phong lại một lần nữa đặt lễ vật trong tay xuống,thở dài nhìn đống đồ chất ở trước cửa,hắn tưởng rằng Tiểu Trúc nhận lễ vật của mình chẳng khác nào biết được tâm ý của mình,chỉ là vì sao về sau lại không nhận nữa,ngược lại đem mấy thứ này chất đống ở trước cửa,nhưng mình lại không thể không lấy đi,hắn không thể hiểu được,những bằng hữu trước kia không phải từng nói muốn theo đuổi văn nhân thì cần phải tặng thứ hắn thích nhất sao,Ngô Phong biết Tiểu Trúc coi trọng nhất là hai hài tử của cậu,vậy hắn tặng mấy thứ hài tử có thể dừng là được rồi a,nhưng vì sao lại phản tác dụng nhỉ?

Lúc này Dực Minh không nhanh không chậm đi tới trước cửa phòng,trên tay cầm một cái giỏ đựng trái cây còn vương sương sớm,loại trái cây này hương vị ngọt ngào ngon miệng,Dực Minh từng quan sát một lúc,phát hiện trong số những trái cây mình mang tới thì loại này là Tiểu Trúc yêu thích nhất.

Đặt giỏ xuống,chỉ tùy tiện nhìn lướt qua đống quần áo và đồ chơi được chất sang một bên,liền xoay người bước đi.

Tuy rằng Dực Minh không nói một câu nào nhưng Ngô Phong dường như nhìn thấy sự châm chọc dưới cái liếc mắt kia của Dực Minh,không biết vì sao lửa giận trong lòng lập tức hun đỏ mắt,ném đồ trong tay đi,bước nhanh về phía Dực Minh,ngắm thẳng mục tiêu là cánh tay của Dực Minh.Dực Minh giống như mọc mắt sau đầu,chân trượt sang bên vài bước,bất động thanh sắc loại bỏ công kích của Dực Minh,bước chân không nhanh không chậm nhưng thoáng cái bóng dáng đã đi ra tới hậu viện.

Ngô Phong thấy một chiêu kia không làm gì được,hình như đầu óc đã thanh tỉnh không ít,tiếp đó liền nhìn thấy bóng dáng của Dực Minh đã đi ra tới hậu viện,trong lòng không khỏi kinh hãi,tuy rằng dựa vào hình thể và hành động ngày thường của Dực Minh là có thể đoán được Dực Minh cũng không tầm thường,nhưng vừa nãy chiêu thức xuất kỳ bất ý (3) mình đã dùng tới sáu phần lực lại bị Dực Minh dùng vài bước đơn giản loại bỏ,hơn nữa mình chỉ mới hơi hơi sửng sốt mà bóng dáng của Dực Minh đã đi tới ngoài viện,thực lực của hắn nhất định là trên mình,thậm chí cao hơn rất nhiều.

Trong mắt Ngô Phong lóe lên tia không cam lòng,lại quay đầu nhìn cửa phòng kia chằm chằm,sự không cam trong lòng càng tăng lên,chính mình bất kể là ở phương diện nào đều thua kém Dực Minh.

Tiểu Trúc không từ chối những trái cây,gia vị mà Dực Minh mang đến,nhưng ngoại trừ mấy dược thư độc bản (4) và vài bộ y phục của hài tử ra,sau đó bất kể mình tặng y phục hay đồ chơi đều bị từ chối ngoài cửa,hắn không phải chưa từng nghĩ tới nên tìm một vài bộ sách độc bản đưa cho Tiểu Trúc,chỉ là loại dược thư này không thấy nhiều,hơn nữa mỗi một bản dược thư đều phải trả giá bằng rất nhiều sinh mệnh của người khác mới có được,theo như Ngô Phong biết,có một gia tộc họ Lý bất kể là văn nhân hay là quân nhân đều vì mấy loại dược thảo này mà trả giá rất lớn,thậm chí trong gia huấn của bọn họ có một quy định là phải sinh hài tử xong mới được tìm tòi và nghiên cứu dược liệu.

Người của gia tộc này hành tẩu bên ngoài nếu bị ai đó nhận ra sẽ nhận được sự tôn trọng rất lớn,đó là bởi vì nhờ có bọn họ,bây giờ mọi người mới biết được dược liệu và độc thảo lại phong phú đến như vậy.

Càng khiến người khác kính nể hơn chính là,thành viên trong gia tộc này chưa từng có tộc nhân dùng thanh danh của gia tộc để làm xằng làm bậy,tất cả sinh mệnh của từng tộc nhân này đều hiến dâng cho thảo dược,nguyên nhân khiến bọn họ chết đi đều là bởi vì ăn phải những độc thảo để biết được công dụng khác nhau của các loại thực vật,mộ địa trong tộc cũng đều là y quan khi còn sống,phần lớn những người Lý gia khi chết đều bị một vài ma thú ăn thịt,tuy rằng bọn họ trúng độc tử vong nhưng trong rừng già núi thẳm không hề thiếu ma thú không hề sợ độc.

Mặc dù người của Lý gia đã dùng bí pháp chế tạo một vài quả cầu truyền tin đeo ở trên người tộc nhân nhưng có một vài độc vật căn bản là khiến người ta không kịp mở miệng nói di ngôn,cho nên bình thường người Lý gia tìm được chỉ có y phục rách nát và quả cầu truyền tin chỉ có ở Lý gia mà thôi.

Mà y thư được Lý gia viết ra đều được lưu hành trên thi trường,cũng không quý hiếm,đây cũng là điều khiến rất nhiều người khó hiểu,vì sao người Lý gia lại đem lưu truyền trên thiên hạ những y thư mà nhiều thế hệ dùng sinh mệnh để đối lấy,như vậy không phải sẽ khiến càng nhiều người biết được thảo dược và độc thảo đó sao,điều này đối với Lý gia hoàn toàn không có lợi,nhưng đại đa số mọi người đều thập phần cảm kích Lý gia,có thể nói nếu không có Lý gia thì sẽ có rất nhiều người vì ăn lầm độc thảo hoặc là không nhận ra dược phẩm trị thương mà chết.

Đương nhiên cũng có người cảm thấy Lý gia nhất định là đang lưu giữ y thư rất quan trọng,cũng có không ít người từng đi thăm dò Lý gia nhưng cho dù có lục soát toàn bộ Lý gia cũng không tìm thấy sự tồn tại của cái gọi là y thư,sau này những người đó đã trở thành hộ vệ cho Lý gia,bởi vì người Lý gia nếu có thể đi vào núi sâu rừng già thì không thể nào là kẻ yếu được,nhưng cho dù có phát hiện ra những người đó thì Lý gia cũng chưa từng tiến hành trừng phạt những người này,một gia tộc hào kiệt như vậy sao lại có thể không khiến những người đó cảm động cho được.

Mắt thấy trời cũng sắp sáng rồi,Ngô Phong nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt lần cuối,dứt khoát đi về phía ngọn núi phụ cận trấn nhỏ,mấy ngày gần đây vì phải tự tay chuẩn bị lễ vật đưa tới cho Tiểu Trúc,hắn dành rất ít thời gian cho việc luyện đấu khí,cho dù hồ lang không hề kháng nghị thì hiện tại đã nhận ra được sự chênh lệch với Dực Minh là quá lớn,Ngô Phong cảm thấy mình phải nhanh chóng lớn mạnh hơn,chỉ khi có được thực lực cường đại hơn nữa thì mới có thể tiến hành cạnh tranh công bằng với Dực Minh,giờ phút này trong lòng Ngô Phong đã không phải chỉ vì Tiểu Trúc mà coi Dực Minh là tình địch nữa,đôi khi một người cả đời cũng chỉ có một đối thủ cạnh tranh,bất kể là ở phương diện tình cảm hay là phương diện văn tài võ lược đều giống nhau,đối thủ cạnh tranh này thậm chí còn đem lại cho hắn sự tăng cường càng nhiều hơn so với những người khác,mà xem ra trước mắt Dực Minh quả thực có thể khiến Ngô Phong tăng cường sức mạnh,cho dù là từ phương diện nào cũng vậy.

Là một trong số đương sự,lúc này Tiểu Trúc tất nhiên là không biết rõ quyết tâm trong lòng của Ngô Phong,những ngày kế tiếp Tiểu Trúc nhìn thấy lễ vật không hề tăng nhiều nội tậm cũng lén lút nhẹ thở một hơi,dù sao nếu Ngô Phong thật sự như cậu suy nghĩ là có tình ý với mình,tuy rằng cậu có thể trực tiếp cự tuyệt nhưng nghĩ tới hắn là hài tử của hảo hữu Mạnh Ngọc,vì tránh để Mạnh Ngọc trở thành người không tốt,Tiểu Trúc cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt,may là Ngô Phong dường như bởi vì cậu cự tuyệt mà buông bỏ,cho nên không tránh thở một hơi nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Vì vậy nhìn thấy trái cây và gia vị,Tiểu Trúc tất nhiên là biết Dực Minh tặng,dù sao cũng không phải mình không thể nhận trái cây từ Dực Minh,tuy rằng không biết vì sao Dực Minh không tặng ngay trước mặt,ngược lại luôn vào lúc mình đang ngủ mà đặt ở cửa,nhưng nghi hoặc này chỉ là chợt lóe lên mà thôi,lập tức bị tiếng hai bánh bao nói lầm bầm dời đi lực chú ý.

Tiểu Trạch thật ra rất thích những loại trái cây này,trước kia Dực Minh tặng đều không nhiều lắm,hiện tại mỗi ngày đều tặng một giỏ,khiến nó cũng hưởng ké lộc ăn,vì thế hảo cảm đối với Dực Minh cứ từ từ mà tăng lên,ngày thường nói chuyện cùng Tiểu Trúc lúc rảnh rỗi cũng thường xuyên nói Dực Minh thật tốt,cái gì mà đối xử ôn nhu với ma thú,còn cái gì mà cũng thập phần săn sóc chiếu cố hài tử,nhìn hắn đối xử với Điếu Điếu là biết phải để tâm đến mức nào,tuy rằng thường xuyên làm hại Điếu Điếu tới mức trợn trắng mắt nhưng từ ánh mắt của hắn cũng thấy được hắn đối xử với Điếu Điếu rất ôn nhu,tóm lại Dực Minh bất kể làm cái gì cũng rất tốt,trái lại Ngô Phong lại không được,chỉ biết tặng chút đồ vật gì đó nhìn được không dùng được,hoàn toàn không biết cách chăm sóc ma thú và tiểu hài tử.

Tuy rằng không cho là Ngô Phong thua kém Dực Minh nhưng bản thân Tiểu Trúc đã nhận định Ngô Phong ở trong lòng chỉ là hài tử của hảo hữu sư phụ,chỉ là một người lạ ở chung,không có gặp mặt quá nhiều,mà Dực Minh thì lại khác,là sư đệ của mình,hơn nữa thích Điếu Điếu,lại tôn kính sư phụ và sư huynh,tuy rằng thoạt nhìn có hơi lạnh lùng nhưng kỳ thật là một người rất tốt bụng nhiệt tình,nếu như không xảy ra cái gì ngoài ý muốn,về sau chắc sẽ sống cùng nhau như thân nhân,hơn nữa Tiểu Trạch cũng rất yêu thích Dực Minh,Tiểu Trúc tất nhiên càng thêm để tâm vài phần đối với Dực Minh,cho nên nói đừng bao giờ khinh thường sủng vật,đặc biệt là loại sủng vật có thể tâm linh tương thông với chủ nhân,vào một thời điểm nào đó,lời nói của sủng vật có ảnh hưởng đến chủ nhân vượt xa cả tưởng tượng.

Hết chương 35.

(1) 古书/ Cổ thư: sách cổ.

(2) 天上掉下的馅品 / Bánh có nhân từ trên trời rơi xuống: ý chỉ những chuyện tốt bắt ngờ xảy ra.

(3) 出其不意/ Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.

(4) 孤本药书/ Độc bản dược thư: cuốn sách thảo dược,độc dược chỉ còn một bản vì bị thất lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play