*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời còn rất tối,Dực Minh đã mặc vào bộ y phục thuận tiện hành động nhất,bên ngoài mặc vào giáp da cùng giày da mà Minh gia gia tặng ngày hôm qua,lấy cây cung sắt được treo trên tường ngoài đại sảnh,đây là tất cả vật dụng mà Nam chủ nhân trước của ngôi nhà này để lại,nhưng hôm qua Long Đằng Tỉnh lại đưa cho Dực Minh,lý do là dù sao để không ở đấy cũng lãng phí,không bằng đưa cho người cần sử dụng,như vậy vũ khí mới không khóc
(?).
Dực Minh kéo thử dây cung,trạng thái căng cung nhất cư nhiên cần dùng tới ba phần sức lực,chủ nhân của cây cung này khi còn sống đại khái chỉ cách cấp bốn có một bước nữa đi,thật sự là đáng tiếc,không có gia tộc nâng đỡ,chỉ là một thôn dân bình thường,chưa đến hai mươi tuổi mà năng lực đã gần đạt cấp bốn cũng xem như là rất không tồi rồi.
Nghĩ đến người kia vì cứu đệ đệ nhà mình mà chết,Dực Minh lại xoay người vào lại phòng,lấy hành lý từ trong tủ mở ra,từ giữa đống quần áo chồng chất lấy ra một thanh đoản kiếm,rút đoản kiếm từ trong vỏ ra,dưới ánh trăng thân kiếm mỏng loé lên tia sáng sắc lạnh,hai bên sườn kiếm đều có hình răng cưa,giữa thân kiếm có một cái huyết tào
(1),có thể tưởng tượng ra hình ảnh máu chảy không ngừng khi đâm vào cơ thể con mồi.
Giắt đoản kiếm vào bên người,Dực Minh ra ngoài viện rửa mặt thật nhanh,sau đó cầm lấy cây cung tên đi đến nhà Viên Nhi.
Mọi nhà trong thôn đều không đóng cửa vào ban đêm,người dân trong thôn thập phần chất phác,mặc dù có khi cư xử hơi thiếu hiểu biết nhưng tóm lại là nếp sống thập phần tốt,cho dù đối với người xa lạ như hắn cũng chỉ hỏi một vài câu thăm dò mà thôi,nhưng khi biết hắn là độ đệ khác của Mạnh đại phu,lập tức trở nên thập phần nhiệt tình,đi trên đường cũng có thể bị một vài người lớn cùng hài tử dúi cho không ít rau quả,đây là cảm giác mà hắn chưa từng cảm nhận qua,ở chỗ trái tim hình như dần dần ấm lên,có lẽ đây là nguyên nhân vị sư huynh lãnh đạm kia cứ ngây ngốc mãi ở đây đi.
Đẩy cửa nhà Viên Nhi ra,Dực Minh trực tiếp treo cây cung lên cái móc treo làm bằng những cái đinh,đi thẳng vào nhà bếp,lấy đầy một gáo nước từ chum đổ vào cái nồi chuyên để đun nước sôi,sau đó đổi cái nồi nấu cơm trên bếp,liền đốt lửa lên.
Trong lúc chờ nước sôi,Dực Minh liền vận dụng nội công tâm pháp,đương nhiên vẫn giữ lại một phần tinh thần lực để chú ý bên ngoài,nếu có động tĩnh nhẹ là hắn sẽ dừng vận công lại ngay.
Sau khi nước sôi,Dực Minh trực tiếp đem nồi xuống,lại rửa nồi nấu một chút,để luôn lên bếp,sau đó cho gạo vào nấu cháo.
Lúc này từ phòng ngủ chính phát ra tiếng sột sà sột soạt,một lúc sau đó,Tráng Tử đã y phục chỉnh tề đi vào trù phòng,nhìn thấy Dực Minh đang nhìn khiến hắn không khỏi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
"Luôn làm phiền người như vậy,thật sự rất ngượng,còn lại để ta làm đi." Tráng Tử cười ngây ngô mà đi đến bên cạnh Dực Minh muốn làm thay.
Dực Minh liếc thấy một cái tên nho nhỏ trên giáp da của Tráng Tử,trong mắt hình như hiện lên một tia hâm mộ,nhưng vào lúc Tráng Tử chưa kịp để ý tới liền biến mất.
Lấy đoản kiếm từ trong ngực ra đưa cho Tráng Tử:"Cho ngươi phòng thân.".Sau đó lại tiếp tục nấu cơm,khuôn mặt lạnh lùng thường ngày được ánh lửa chiếu vào tựa hồ trở nên nhu hoà hơn nhiều.
Tráng Tử có chút thụ sủng nhược kinh
(2) mà nhìn vào cây đoản kiếm trên tay,chỉ cái vỏ kiếm được chế tạo tinh xảo cũng khiến hắn cảm thấy được thanh đoản kiếm trên tay khẳng định phi thường quý giá,cả đời chưa chắc mua được một thứ quý giá như thế này,Tráng Tử cũng không dám nhìn lâu,trực tiếp đưa thanh đoản kiếm tới trước mặt Dực Minh.
"Thứ quý giá như thế này,ta không thể lấy được."
Dực Minh nhìn nhìn thanh đoản kiếm trước mắt,sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tráng Tử,nói từng chữ một:" Cho ngươi,không cần thì ném đi!"
Thực ra Tráng Tử luôn cảm thấy áp lực khi nói chuyện với Dực Minh,ngay từ đầu cảm thấy tính cách của Dực Minh rất giống với mình,đều là cái loại trầm mặc ít nói,nhưng cùng Dực Minh ở chung một khoảng thời gian,Dực Minh căn bản là không hề nói chuyện,cho dù có nói cũng là nhìn chằm chằm vào mắt người ta một lúc sau đó phun từng chữ từng chữ lạnh băng ra ngoài,rất ít khi nói một câu dài.
Có lẽ chính Dực Minh không cảm thấy,nhưng Tráng Tử lại có cảm giác Dực Minh trước kia nhất định là một nhân vật nguy hiểm,tuy rằng hắn đã cực lực che dấu,nhưng mỗi khi hắn nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy áp bách,luôn khiến người ta không thể không nghe theo.
Là một người lớn lên ở trong thôn,chạy được xa nhất là trên trấn nhỏ,Tráng Tử khuất phục,bởi vì hắn biết Dực Minh nhất định là nói được làm được,vì thế nên lấy lại thanh đoản kiếm,rút vỏ kiếm ra,tia sắc lạnh của đoạn kiếm léo lên cùng tạo hình đặc thù của nó khiến Tráng Tử hít mạnh một hơi,thanh đoản kiếm này hắn từng nghe một vài thương nhân nhắc tới,ngay cả nhìn cũng chưa từng,mà hiện tại,thanh đoản kiếm này cư nhiên ở trong tay của mình.
Là một quân nhân,trời sinh đã có một niềm yêu thích đối với vũ khí,có người thậm chí còn đối xử với vũ khí còn tốt hơn đối với phu nhân của mình,tuy rằng Tráng Tử không phải người như vậy,nhưng cũng không cản trở nội tâm hắn trở nên hưng phấn khi nhìn thấy một loại vũ khí tốt như thế này.
Ngắm nghía thanh đoản kiếm đến mức không rời ra được,chỉ sợ sờ vào thì dấu tay sẽ lưu lại ở lưỡi kiếm,may là Tráng Tử vẫn còn một tia lý trí,biết rõ không thể dùng tay mình thử đoản kiếm vừa nhìn liền thấy thập phần sắc bén kia được.
Sau khi ngắm đủ rồi,Tráng Tử cẩn thận giắt kiếm vào bên người,sau đó nhanh chóng rửa xong mặt,lập tức bắt đầu chuẩn bị món ăn cho bữa sáng,dù sao chuyện mà Dực Minh đã quyết định rồi thì hắn cũng không thể thay đổi được,cho nên thay vì dùng thời gian để do do dự dự,không bằng dùng để chuẩn bị bữa sáng thật tốt đi,vì để hai dựng phu còn đang ngủ kia có thể ăn được một bữa sáng nóng hổi mà cố gắng.
Chờ sau khi chuẩn bị tốt bữa sáng rồi,tiếng người đã vang rộn khắp thôn,phòng ngủ Long Đằng Tỉnh cũng truyền tới âm thanh đánh nhau ầm ĩ,xem ra Điếu Điếu cùng tiểu tử hồ và Tiểu Quang đã tỉnh rồi,nghe thấy các loại tiếng kêu đặc biệt náo nhiệt kia cộng thêm thanh âm quở trách của Long Đằng Tỉnh là biết ba đứa lại bắt đầu tranh sủng rồi,đối với cái thú vui này,bất kể là Long Đằng Tỉnh hay là ba đứa kia đều làm không biết chán,ngay cả những người khác cũng xem náo nhiệt đến thập phần cao hứng.
Dực Minh đem những đồ vật linh tinh đều chuẩn bị tốt,liền đi về phía phòng Long Đằng Tỉnh,gõ cửa ra hiệu,chờ khi Long Đằng Tỉnh đáp lại mới đẩy cửa mà vào.
Ba đứa đang đùa đú ở một bên chỉ vừa nhìn thấy Dực Minh lập tức cứng người,sau đó đứng ngay ngắn ở một bên,Dực Minh trực tiếp nhấc Điếu Điếu đang bò trên mặt đất lên,tuy rằng không biết vì sao Điếu Điếu đã tám,chín tháng tuổi rồi mà ngay cả đứng cũng khó khăn,nhưng không cản trở việc "chăm sóc" cho Điếu Điếu ngày thường của hắn.
"Ăn cơm." Hai mắt Dực Minh nhìn chằm chằm cái bụng lớn quá mức của Long Đằng Tỉnh,sau đó đem Điếu Điếu kẹp vào nách,một tay khác trực tiếp vòng qua người Long Đằng Tỉnh.
Tuy rằng không quen cùng nam nhân khác làm ra mấy động tác thân mật như này,nhưng gần đây ngay cả rời giường cũng ngày càng trở lên khó khăn,Long Đằng Tỉnh nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy,chỉ sợ sáng nào cũng phải nhờ tới nam nhân bên cạnh này giúp đỡ rồi,cậu cũng không quá để ý có người giúp cậu đứng dậy hay không,chỉ là như vậy sẽ tiện hơn chút cho cậu mà thôi.
"Cái này cho ngươi." Dực Minh đột nhiên lấy ra một cây sáo đưa cho Long Đằng Tỉnh.
"Gì vậy?" Hình như bị nhiễm cách nói chuyện của Dực Minh,khi Long Đằng Tỉnh nói chuyện cùng Dực Minh cũng thập phần ngắn gọn,may là hai người đều hiểu được ý tứ của đối phương.
"Buổi sáng thức dậy thì thổi nó,ta sẽ đến." Dực Minh nhìn chằm chằm về phía trước,giọng nói có chút cứng nhắc.
Điếu Điếu ở dưới nách Dực Minh trở mình một cái cũng lười làm,tay chân vô lực mà buông xuống,thoạt nhìn như đang ôm người chết vậy.
Tiểu Quang cùng tiểu tử hồ đồng cảm mà nhìn Điếu Điếu,ba đứa không ngừng trao đổi ánh mắt,cách mạng hữu nghị lại tăng lên một tầm cao mới,nhưng đối với vấn đề ai được sủng ải trước mặt Long Đằng Tỉnh thì ba đứa nó sẽ vĩnh viễn so đo không bao giờ buông tha.
Chờ ba người hai sủng vật đi đến nhà ăn,Tiểu Miêu đã đang ăn trong bát của mình rồi,mà Viên Nhi cùng Tráng Tử lúc này đang thân thân mật mật mà nói cái gì đó,thi thoảng sẽ truyền ra một vài tiếng cười,ngay khi Dực Minh vừa bước vào nhà ăn một bước,hai người giống như chưa có gì xảy ra mà ngồi nghiêm chỉnh lại.
Long Đằng Tỉnh dưới sự giúp đỡ của Dực Minh ngồi vào ghế,Điếu Điếu cũng bị tuỳ tay ném vào trong cái ghế cho trẻ con được làm riêng cho nó,chỉ là cái cách đối xử kia khiến khoé mắt mọi người ở đây không khỏi giật giật,đều thập phần đồng cảm mà nhìn về phía Điếu Điếu vô tình chịu trận kia,nếu đổi thành bọn họ,nghĩ đến đó mọi người (sủng vật) đều không khỏi rùng mình một cái,ngươi không vào địa ngục thì ai vào đây
(3),Điếu Điếu ai bảo ngươi nhỏ nhất làm gì,đã vậy lại còn không biết đi!
Nhưng nhìn bộ dạng bi thảm của Điếu Điếu,Long Đằng Tỉnh quyết định sau khi sinh hài tử không để cho Dực Minh đụng tới một sợi lông,cậu cũng không cho là hài tử nhà mình cũng có gen ma thú giống như Điếu Điếu,có thể chịu được cái loại "chăm sóc" của Dực Minh.
Bởi vì chứng kiến khí chất
(4) của Dực Minh cùng với cảnh ngộ đáng thương của Điếu Điếu,mọi người bắt đầu lặng thinh mà ăn này ăn nọ,ngay cả tiểu tử hồ cùng Tiểu Quang đều nhu thuận mà ăn đồ ăn trên đất mà Tráng Tử đã chuẩn bị cho chúng nó,bình thường hai đứa này thích ngồi cùng chỗ với mọi người,ăn món ăn giống mọi người cơ.
Điếu Điếu cẩn thận mà nhìn Long Đằng Tỉnh ở bên trái một cái,lại ngắm nghía Dực Minh ở bên phải,sau đó dùng tay có chút vô lực cầm lấy cái thìa gỗ ăn trứng sữa
(5)được cố ý chuẩn bị cho nó,không biết có phải do quá mức khẩn trương hay không,một thìa trứng sữa bay thẳng vào mặt Dực Minh.
Điếu Điếu rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mọi người trừ Dực Minh,hình như một trong số đó là mình.
Khiếp sợ mà lén nhìn Dực Minh một cái,thấy hắn bất động thanh sắc mà đem trứng sữa trên mặt và trên bàn nhét vào miệng ăn,sau đó mặt không chút thay đổi mà cầm lấy bát và thìa của mình,xúc một thìa đưa đến trước miệng mình nói:" Không được lãng phí."
Điếu Điếu cảm thấy mình là một thú nhân đáng thương nhất trên khắp đại lục này,tuy rằng nó được truyền thừa từ lão cha ma thú nhà mình,vừa sinh ra đã có được ký ức,biết sợ hãi,cũng biết cách dùng ưu thế của mình khiến người khác yêu thích,nhưng đối với quân nhân trước mắt này,nó hiểu rõ bất kể nó có làm cái gì,quân nhân này cũng không có một chút ít thay đổi nào,hắn sẽ chỉ làm những cái mà mình cho là đúng thôi.
Cho dù Điếu Điếu biết người này sẽ không đánh mình,nhưng nó vẫn ngoan ngoãn mà há miệng ra,đem cái thìa trứng sữa đối với nó là quá nhiều kia nuốt vào.
Long Đằng Tỉnh có chút đồng cảm mà nhìn Điếu Điếu đang bị đút ăn càng thêm kiên định với quyết định của mình,tuyệt đối không thể để hài tử của mình rơi vào ta của Dực Minh được,về phần Điếu Điếu,chờ Tráng Tử cùng Dực Minh đi tham gia thu thú,cậu sẽ hảo hảo an ủi nó,đứa nhỏ đáng thương a,gặp phải cái loại nãi phụ
(6)như thế này thì cuộc đời bi thảm của ngươi sắp bắt đầu rồi.
Hết chương 25.
(!) Khổ thân Điếu Điếu dễ sợ,tôi cảm thấy tương lai của hai bảo bảo chưa sinh kia có vẻ hơi mù mịt nha...(^_^;) Tôi đang cảm thấy mình bị mắc bệnh "lười dần đều" các bạn ạ,lúc mới đầu thì 1 ngày/2 chương,dần dần còn 1 ngày/ 1 chương, bây giờ thì 1 ngày chưa xong một chương, mỗi chương tác giả chỉ viết có hơn 1 ngàn chữ thôi mà ngày nào tôi cũng thấy chương này dài hơn chương hôm qua,đã vậy mới đầu còn đặt mục tiêu làm xong 78 chương trong vòng 1 tháng....nực cười vl ~(;"༎ຶД༎ຶ")~(1) 血槽 / Huyết tào: là một cái rãnh,vết lõm xuống có màu máu ở giữa thân kiếm,tôi để "huyết tào" vì không biết lần từ nào hợp lý cả. (2) 受宠若惊 / Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ. (3) 你不入地狱谁入狱 / Ngươi không vào địa ngục thì ai vào đây: bình thường câu này phải là "我不入地狱,谁入地狱/ Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" được hiểu như một câu nguyện hi sinh để chấp nhận việc khó khăn gian khó,còn ở đây tác giả biến nó thành câu đùn đẩy trách nhiệm... (4) 气场/ Khí trường: một khái niệm trong đạo giáo và triết học, nói tới một năng lực thần kì nào đó,tôi để là "khí chất" mà nghe nó cứ kì kì nhưng chả biết thay từ gì cho hợp lí cả. (5) 鸡蛋羹: GG-sama thì dịch là canh trứng,mà search đúng tên trung thì ra một món có tên là "trứng hấp Trung Quốc" (蒸水蛋) hay gọi là "trứng nước",một số thực đơn còn để tên là "trứng sữa", tôi thấy tên "trứng sữa" khá hợp lí tại Điếu Điếu chỉ 8 tháng tuổi thì chắc sẽ thường ăn mấy món liên quan tới "sữa"......nhỉ.(6) 奶爸 / Nãi phụ: tương tự như từ nãi mẫu (奶母) là bà vú ấy nhưng đổi thành nam thôi.