Mạc Hy Nhi như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt liền cau mày giẫy nẫy: “Dì à, con đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi chứ? Người có lỗi rõ ràng là cô ta cơ mà”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên nói trỗng: “Mẹ à, mẹ mặc kệ cô ta đi bởi vì người xưa thường nói “Người ta chỉ thấy cái sai của người khác mà đâu có biết đống rác nằm trên đầu mình” cho nên mẹ đừng mất thời gian giải thích thêm với cô ta làm gì cho mệt”.
Mạc Hy Nhi thừa biết Tề Bách Hào yêu thương cô bởi vì cô luôn tỏ ra mình là người thông minh, là một cô gái tài giỏi hiểu chuyện thích hợp để quán xuyến gia đình nếu hôm nay cô cứ cứng đầu bày ra vẻ mặt hống hách thì sẽ làm mất đi thiện cảm của ông và mất đi chỗ đứng ở Tề gia nên đành ngậm ngùi lùi một bước.
Mạc Hy Nhi tức đến nghẹ họng, sắc mặt cô ta biến đổi như tắc kè hoa trong vô cùng thú vị, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm ráng gượng cười lên tiếng nói với Kiều Uyển Vũ: “Chị Uyển Vũ em xin lỗi vì vừa rồi có nói mấy lời khó nghe trước mặt chị…bởi vì em luôn coi anh Hạo là người thân không muốn anh ấy bị người ta lừa nên mới có thái độ không đúng mong chị rộng lượng bỏ qua”.
Kiều Uyển Vũ liền nở một nụ cười hiền dịu xinh đẹp trên môi rồi nhẹ nhàng lên tiếng đáp trả lại: “Tôi hiểu tâm ý của Mạc tiểu thư đối với Lăng Hạo mà nên cô không cần phải giải thích thêm đâu, chuyện cũng chẳng có gì hết cô cũng không có lỗi nên đừng nói mấy lời khách sáo như thế”.
Tề Cẩm Giang liền hất mặt lên với Mạc Hy Nhi: “Nghe chưa hả? Thấy chưa hả? Đây mới là phong thái và cách ăn nói của một thiếu phu nhân cao quý xứng đáng là chủ mẫu tương lai của Tề gia chứ không phải cái kiểu giẫy nãy làm nũng đầu đường xó chợ giả danh trí thức nửa nạc nửa mỡ”.
Kiều Uyển Vũ biết Tề Cẩm Giang lại trêu tức Mạc Hy Nhi nên liền kéo tay cô một cái: “Thôi mà Cẩm Giang, chuyện to nên hóa nhỏ chuyện nhỏ thì hóa không vậy gia đình mới vui vẻ được, dù sao chúng ta cũng là người một nhà em đừng có đối xử với Mạc tiểu thư như vậy”.
Xưa nay Kiều Uyển Vũ chẳng thích đụng chạm đến ai hết nhưng một khi đã muốn gây hấn với cô trước thì cô cũng sẵn sàng ứng chiến, cô bây giờ đâu có gì để mất mà phải sợ nữa.
Cách nói chuyện của Kiều Uyển Vũ nghe ra thì đang khuyên Tề Cẩm Giang không nên đối xử tệ với Mạc Hy Nhi nhưng cụm từ “Mạc tiểu thư” lại được nhấn mạnh một cách cường điệu để nói về thân phận của Mạc Hy Nhi ở Tề gia này.
Dù nói thế nào thì Mạc Hy Nhi vẫn là người họ Mạc mãi mãi không thể trở thành người họ Tề còn giấc mộng trở thành thiếu phu nhân của Tề gia thì đã chấm hết rồi.
Mạc Hy Nhi quay mặt rời khỏi đó, cô ta hậm hực cực độ ánh mắt toát lên vẻ thù hận rất đáng sợ, cô ta đi một đường thẳng để về phòng và va thẳng vào người của Tề Kỳ Nam mà vẫn không hề xin lỗi tiếng nào hết.
Nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Mạc Hy Nhi, Tề Kỳ Nam nhất thời nhún vai hơi cau mày tự hỏi “Bà chằn Mạc từ từ này hôm nay bị ai học ghẹo mà vẻ mặt giống như muốn giết người đến nơi thế không biết”
Tề Bách Hào và Tề phu nhân tuy là rất muốn đứng về phía của Mạc Hy Nhi bên vực cho cô nhưng mà cũng đành bất lực, chuyện cũng xong nên hai người viện cớ ra ngoài sảnh tiếp khách mời mà rời đi.
Tề Kỳ Nam đi vào nhìn thấy Tề Lăng Hạo mắt liền sáng rỡ lên tiếng: “Em chào anh Hạo ạ”.
Tề Kỳ Nam nhìn qua thì thấy Kiều Uyển Vũ cũng có mặt liền xấn qua chỗ cô: “Chị dâu yêu dấu của em cũng tới nữa hả thật là thích quá đi thôi”.
Tề Lăng Hạo đưa tay đỡ trán kể từ ngày mà Kiều Uyển Vũ trở về nước thì cứ mỗi lần gặp nhau Tề Kỳ Nam chỉ chú ý đến chị dâu thôi còn anh họ này thì bị vứt ra sau đầu từ lúc nào rồi.
Kiều Uyển Vũ thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau đại nạn: “Có gì mà cậu vui thế chứ? Tôi vừa mới trãi qua một cơn biến cực căng luôn đó”.
Tề Kỳ Nam liền bày ra vẻ mặt hóng hớt bà tám: “Ô nghe kịch tính và gây tò mò quá vậy, có gì vui kể cho em nghe với”.
Tề Cẩm Giang liền bĩu môi lên tiếng: “Ai bảo em đến trễ như thế làm gì nếu không đã có thể hóng drama trực tiếp luôn rồi”.
“Chị nhỏ à, làm sao em biết trước được sẽ có biến mà đến hóng chứ, rốt cuộc là chuyện gì hai người làm em tò mò quá mau kể em nghe nhanh đi” cơn tò mò của Tề Kỳ Nam đã lên đến đỉnh điểm không thể chờ đợi được nữa rồi.
Bởi vì Tề Cẩm Giang nhỏ tuổi hơn Tề Kỳ Nam nhưng vì theo quan hệ thứ tự trong gia đình nên anh phải gọi cô bằng chị, tuy nhiên khoảng cách chênh lệch tuổi hơi lớn nên từ nhỏ Tề Kỳ Nam đã gọi Tề Cẩm Giang là “chị nhỏ”, lúc lớn thì hai bên cũng quen như vậy rồi.
Tề Cẩm Giang và Tề Kỳ Nam cũng rất thân thiết nên cô liền ngồi xuống tỏ vẻ phấn khởi nói với Tề Kỳ Nam: “Vừa nãy chị Uyển Vũ vừa đến đây thì con nhỏ “Mạc từ từ” đã dám lên tiếng nói những lời khó nghe thái độ vô cùng hống hách nữa cho nên anh hai và chị đã bắt tay nhau xử đẹp nó đó”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT