Xe của Tề phu nhân đưa Bạch Lục Kỳ và Tề Cẩm Giang về đến Bạch gia, bà cũng vào trong để chào hỏi Bạch lão phu nhân.

Tề phu nhân cúi đầu với Phương Vân: “Thưa mẹ con mới đến ạ”.

Tề Cẩm Giang cũng cúi đầu lễ phép lên tiếng: “Thưa bà ngoại con mới về ạ”.

Bạch Lục Kỳ thì sống chung với Phương Vân từ nhỏ đến lớn nên cô nhảy bổ vào ôm chầm lấy Phương Vân rồi lên tiếng nũng nịu: “Bà nội à, con nhớ bà chết đi được à…bà có nhớ con không vậy hả?!”.

Phương Vân gật đầu bà nhìn thấy cả hai đứa cháu nội là Bạch Lục Kỳ, cháu ngoại là Tề Cẩm Giang đều về cùng lúc thì rất vui: “Hai đứa đã hoàn thành xong khóa học ngắn hạn rồi đó sao?”.

Cả hai cùng gật đầu đáp: “Dạ phải ạ”.

Phương Vân vui vẻ lên tiếng: “Lâu lắm rồi hai đứa mới về Vịnh Xuyên hay là tối nay ở lại cùng ăn cơm gia đình đi”.

Tề phu nhân chần chừ rồi lên tiếng: “Mẹ à, con cũng muốn ở lại ăn cơm gia đình lắm cơ mà bên Tề gia đã mở tiệc để mừng Cẩm Giang trở về rồi hay là để lần khác được không hả mẹ?”.

Phương Vân cũng biết là bên Tề gia làm ăn lớn cho nên mấy buổi tiệc gắn kết quan hệ như thế này diễn ra như cơm bữa bà cũng muốn cản trở tiền đồ của con cháu nên gật đầu: “Vậy thôi để khi khác cũng được, tuần sau anh chị hai con cũng về lúc đó cả gia đình cùng nhau tụ họp sẽ vui hơn, mẹ sẽ mời thêm Lăng Hạo đến nữa như vậy mới đúng là cơm đoàn viên”.

Tề phu nhân gật đầu: “Dạ được ạ, mà mẹ à sao con không thấy ba đâu hết vậy mẹ?”.

“Ba con đi họp mặt với mấy người bạn cũ rồi chắc tối mới về”.

Tề phu nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà nhìn đồng hồ rồi lên tiếng nói Phương Vân: “Thời gian cũng không còn sớm con xin phép đưa Cẩm Giang về hôm nào rãnh lại sang thăm mẹ”.

Phương Vân mỉm cười đáp: “Đi đi con”.

Lúc Tề phu nhân và Tề Cẩm Giang đi rồi, Bạch Lục Kỳ mới lên tiếng hỏi: “Bà nội à, vữa nãy con nghe bà nhắc đến anh Lăng Hạo nhưng anh ấy đang sống ở Pháp cơ mà”.

Phương Vân liền đáp: “Lăng Hạo về Vịnh Xuyên rồi con à, lần này nó quyết định sẽ định cư tại Vịnh Xuyên luôn sẽ không sống ở nước ngoài nữa”.

Bạch Lục Kỳ nghe vậy hai mắt liền sáng rỡ lên rồi nở một nụ cười nguy hiểm: “Anh Hạo về đây định cư vậy là ông trời cũng giúp con rồi he he he”.

Phương Vân nhíu mày hỏi: “Ông trời giúp con cái gì vậy hả Lục Kỳ?”.

Bạch Lục Kỳ liền xua tay đáp một cách qua loa: “Không có gì đâu bà nội à, con nhất định sẽ cho tất cả mọi người một bất ngờ thật lớn cho mà xem”.

Chiều nay Kiều Uyển Vũ đang ngồi thư giãn ngắm mấy con cá Koi bơi lội dưới hồ thì quản gia vào thông báo với cô rằng có người bên Tề gia nói muốn gặp Tề Lăng Hạo nhưng mà anh đang tắm nên ông ta vẫn cho đứng chờ ngoài cổng.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ: “Người đến là ai vậy hả quản gia Đinh?”.

Quản gia Đinh liền đáp: “Dạ thưa thiếu phu nhân người chờ bên ngoài mà Mạc Hy Nhi tiểu thư ạ”.

“Cô ta đi một mình thôi à?”.

Quản gia Định gật đầu đáp: “Dạ phải ạ, cô ấy đi một mình thôi”.

Kiều Uyển Vũ bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi đứng dậy: “Ông đi làm việc của mình đi để tôi ra tiếp cô ấy là được rồi, dù sao tôi và anh Hạo cô ta cũng ai cũng như nhau thôi”.

“Dạ thiếu phu nhân”.

Kiều Uyển Vũ đi ra cổng thì thấy Mạc Hy Nhi mặc một bộ váy màu đỏ tươi cắt xẻ cao để khoe đôi chân dài miên man, cổ áo thì trễ sâu nhìn qua bộ dạng chẳng khác gì đi câu dẫn người khác hết.

Kiều Uyển Vũ nở nụ cười nhạt trên môi lên tiếng hỏi: “Không biết Mạc tiểu thư đến Hoàng Kim Uyển Cảnh có chuyện gì không vậy hả?”.

Mạc Hy Nhi liền tỏ thái độ hống hách hất mặt lên tận trời: “Ai đến tìm cô đâu chứ người tôi muốn gặp là anh Hạo, cô mau gọi anh ấy ra đây đi”.

Kiều Uyển Vũ nhàn nhã đáp: “Lăng Hạo đang tắm rồi nếu cô không có chuyện để nói với tôi thì cứ đứng đây chờ đi”.

Kiều Uyển Vũ vừa xoay người đi thì Mạc Hy Nhi đã dùng dằng lên tiếng: “Này Kiều Uyển Vũ cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng đó nha”.

Kiều Uyển Vũ quay người lại nhìn Mạc Hy Nhi bằng vẻ mặt vô tội rồi lên tiếng hỏi: “Tôi tự nhận thấy bản thân không hề làm gì quá đáng với Mạc tiểu thư đây hết, không biết cô cảm thấy tôi quá đáng ở chỗ nào chứ?”.

Mạc Hy Nhi trợn mắt lên dọa người: “Khách đến nhà thì ít ra cô cũng phải mời vào trong cho cốc nước chứ đằng này cô bắt tôi đứng ngoài này chờ chẳng khác nào coi thường tôi quá rồi”.

Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt rồi nhướng mày: “Người đến mang thiện ý thì là khách còn người đến để kiếm chuyện thì phải xem lại rồi nha”.

“Cô…” Mạc Hy Nhi tức đến nghẹn họng.

Qua một lúc, Mạc Hy Nhi liền lên tiếng hăm dọa Kiều Uyển Vũ: “Này Kiều Uyển Vũ tôi nói cho cô biết lần này tôi đến đây là theo lệnh của dì đó, cô xem thường tôi tức là xem thường mẹ chồng của mình đấy nhé”.

Kiều Uyển Vũ đã nghe Tề Lăng Hạo nói qua Tề phu nhân hiện tại vốn không phải mẹ ruột của anh chẳng những vậy còn là kẻ giết người chiếm vị trí của người khác, nhân phẩm giẻ rách chẳng đáng để người khác tôn trọng rồi thì có cái thá gì mà phải sợ nữa chứ, cho dù sau này cô không phải chủ mẫu của Tề gia đi nữa nhưng hiện tại phải trị cái loại trà xanh hống hách này mới cảm thấy hả dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play