Trên bàn bày ra toàn là sơn hào hải vị, rượu ngoại đắc tiền, Đoạn Phong Lãng cầm ly rượu chân cao đưa lên trước: “Chào mừng đến với đại gia đình Uyển Phong nha Vĩ”.

Mấy người đồng nghiệp khác cũng lần lượt nâng ly lên: “Phải đó sau nay anh em một nhà hợp tác vui vẻ nha anh Vĩ”.

Liêu Tuấn Vĩ cầm ly rượu của mình: “Là thành viên mới nên tôi xin phép kính mọi người một ly, sau này làm phiền mọi người giúp đỡ nhiều hơn rồi”.

“Chúng ta là anh em mà cần gì phải khách sáo”.

Tề Lăng Hạo cũng đặt bàn ở sân thượng của nhà hàng Phụng Cổ, không gian trên tòa nhà 10 tầng này được bố trí khá đặc biệt với mái vòm kính có thể nhìn thấy cả bầu trời về đêm còn có thể che nắng che mưa, xung quanh được trồng nhiều cây cối xanh tươi và nhiều loài hoa đẹp, có cả hồ bơi và quầy bar riêng, thường thì chỉ có khách VIP mới có thể đặt bàn ở khu vực này, mỗi ngày cũng chỉ phụ vụ có một bàn thôi. Muốn tận hưởng một buổi tiệc lãng mạn trên sân thượng của Phụng Cổ có khi phải đặt bàn trước cả tháng thậm chí cả năm mới có cơ hội được phục vụ nhưng với thế lực của Tề gia chỉ cần một cuộc điện thoại đặt bàn thì liền phải có cho Tề Lăng Hạo không cần phải sắp lịch chờ đợi.

Kiều Uyển Vũ mặc một chiếc đầm màu đen dài tới đầu gối phần cổ đính đá quý màu trắng lấp lánh, tóc búi vừa có vài lọn tóc rơi xuống càng làm tăng thêm nét nữ tính trên gương mặt xinh đẹp của cô, chân đi giày cao gót tôn lên dáng vóc thon thả mảnh mai của mình.

Tề Lăng Hạo diện vest màu ghi áo sơ mi bên trong màu trắng tùy tiện mở hai nút cổ để lộ xương quai xanh, chân đi giày tây bóng loáng, tóc vuốt ngược nhìn vô cùng yêu nghiệt.

Bước đến bàn ăn mà Tề Lăng Hạo đã đặt trước, Kiều Uyển Vũ có chút ngạc nhiên rồi dẩu môi nói: “Chỉ là ăn tối thôi mà đâu có cần hoành tráng vậy…đúng là phí tiền”.

Tề Lăng Hạo thở dài cười khổ: “Em lãng mạn chút được không hả? Người ta cố tình chuẩn bị làm em bất ngờ vậy mà em nở tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt anh thế, em đúng là đồ nhẫn tâm mà”.

“Em là đang suy nghĩ tiết kiệm tiền cho anh mà thôi” Kiều Uyển Vũ cố chống chế.

Tề Lăng Hạo cong môi lên mỉm cười: “Ai cần em tiệt kiệm đâu chồng em cái gì không có chứ tiền thì bao la, anh còn đang nghĩ làm sao để tiêu hết 900 triệu đô trong tài khoản của mình đây”.

Kiều Uyển Vũ liếc xéo Tề Lăng Hạo một cái: “Vậy chuyển khoản hết cho em đi vậy là tiêu hết rồi”.

“Ngu gì chuyển khoản hết cho em, chuyển xong em ôm tiền chạy theo người khác thì anh chẳng phải biến thành kẻ ngốc à…hơn nữa không phải lúc trưa em bảo mời anh ăn cơm sao tối nay em thanh toán”.

Kiều Uyển Vũ ai oán lên tiếng: “Anh thật sự làm vậy luôn sao?”.

Tề Lăng Hạo nhàn nhã đáp: “Em đâu phải là không có tiền mà lại bày ra cái biểu cảm khó coi đó chứ, chủ tịch RS sở hữu tài khoản lên đến hơn 100 triệu đô chẳng lẽ lại tiếc rẻ với anh bữa ăn chưa tới trăm triệu hay sao”.

Kiều Uyển Vũ gật gật đầu: “Được, được anh muốn ăn sơn hào hải vị cứ gọi hôm nay em chi được chưa?”.

“Xem như em còn lương tâm” Tề Lăng Hạo lấy làm vui mừng giống như đứa trẻ vừa nhận được quà.

Kiều Uyển Vũ nghĩ là Tề Lăng Hạo sẽ gọi thật nhiều đồ ăn nhưng rốt cuộc trên bàn chỉ có mấy món cô thích, thêm một chai rượu vang đỏ là xong.

Tiền bọn họ không thiếu nhưng cũng không thiếu dịp để tiêu hơn nữa người giàu thường chẳng lãng phí, cái gì cũng vậy đủ là được không nên quá nhiều hoặc quá ít.

Đám người của Đoạn Phong Lãng vừa ăn uống vừa nói đủ thứ chuyện trên đời nào là công việc, nào là cuộc sống rồi bàn đến hôn nhân.

La Chí Kiên nhân viên của Uyển Phong như nhớ ra điều gì liền nói với Đoạn Phong Lãng: “À đúng rồi nghe nói tổng giám đốc dự tính sang năm sau sẽ kết hôn, thế anh đã lên kế hoạch cầu hôn người ta chưa vậy?”.

Vương Nam Quân là nhân viên phòng kinh doanh liền chen vào: “Chắc là tổng giám đốc phải chuẩn bị thật chu toàn hoàn mỹ rồi mới cầu hôn Hàm tiểu thư phải không dù sao người ta cũng là nhà thiết kế thời trang có tài còn sở hữu thương hiệu Phong Linh nổi tiếng nhất cả nước cơ mà”.

Đoạn Phong Lãng nghe xong chỉ khẽ mỉm cười nhạt đáp: “Chỉ là dự tính thôi mà, tôi cũng nghĩ qua một số ý tưởng để cầu hôn rồi nhưng vẫn chưa hài lòng cho lắm”.

“Sao không thử cầu hôn tại đệ nhất mỹ cảnh của Phụng Cổ đi anh Lãng” La Chí Kiên lên tiếng.

Đoạn Phong Lãng nhíu mày hỏi: “Đệ nhất mỹ cảnh của Phụng Cổ???”.

La Chí Kiên liền đáp: “Ở sân thượng của nhà hàng Phụng Cổ được thiết kế như mỹ cảnh vừa cổ điển vừa hiện đại rất đẹp, mỗi ngày chỉ phục vụ một đơn đặt bàn, phải đặt trước gần nửa năm mới có chỗ, đầu bếp phục vụ ở khu vực đó là đầu bếp Michelin 7 sao mỗi ngày cũng chỉ nấu có một bữa ăn mà thôi tùy theo sở thích mà thôi, nếu cầu hôn ở đó thì cũng rất tuyệt”.

Đoạn Phong Lãng khẽ cười: “Tôi đương nhiên là biết những điều mà cậu nói nhưng cầu hôn đơn giản như vậy liệu có ổn không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play