Khóe mắt của Tề Lăng Hạo đỏ hoe lên: “Con xin lỗi ông bà đã để ông bà bận lòng rồi’.
Phương Vân lên tiếng an ủi Tề Lăng Hạo: “Chuyện cũng qua rồi quan trọng là bây giờ mọi hiểu lầm đều được gỡ bỏ hết để chúng ta hiểu nhau hơn”.
Bạch Lục Tranh tán đồng ý kiến của Phương Vân: “Phải đó từ bây giờ chúng ta phải sống thật là vui vẻ, ông bà sẽ thay mẹ con chăm sóc cho con”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hổ thẹn: “Phải là con chăm sóc cho ông bà mới đúng tiếc là mắt của con không thể nhìn thấy…”.
Kiều Uyển Vũ nắm lấy bàn tay của Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Lăng Hạo anh còn có em mà chúng ta đã nói sau này để em làm đôi mắt cho anh rồi mà”.
“Uyển Vũ anh cảm ơn em rất nhiều”.
Quản gia Đinh ngẩng đầu nhìn lên trời cao thầm nghĩ “Tiểu thư cuối cùng lão gia, lão phu nhân và tiểu thiếu gia cũng sum họp…thiếu phu nhân Uyển Vũ quay về bên cạnh Lăng Hạo thiếu gia rồi hy vọng cô ở trên trời có thể nhắm mắt an nghỉ được rồi”.
Kiều Uyển Vũ đang tưới hoa trong vườn thì nhận được điện thoại của Liêu Tuấn Vĩ, rất lâu rồi cô và người bạn này cũng không còn liên lạc với nhau nữa nên hôm nay thấy cuộc gọi thì có chút ngạc nhiên.
“Alo mình nghe đây Vĩ”.
“Nghe nói cậu đã trở về Vịnh Xuyên rồi đúng không hả?”.
“Phải nhưng sao cậu lại biết vậy hả?”.
“Mấy hôm trước mình vô tình nhìn thấy cậu trên đường nhưng không dám gọi vì sợ nhầm người đó mà”.
Kiều Uyển Vũ nhớ đến chuyện của Liêu Tuấn Vĩ với Mai Cát Vi nên lên tiếng hỏi: “Dạo này cậu thế nào rồi có còn liên lạc với Cát Vi không hả?”.
Giọng của Liêu Tuấn Vĩ chùn xuống hẳn: “Cát Vi đã kết hôn với người khác rồi, hiện giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt thoáng buồn theo ngày còn đi học Liêu Tuấn Vĩ hết lòng theo đuổi Mai Cát Vi hai người cùng nhau đi qua mọi khó khăn nhưng cuối cùng lại chẳng thể sánh bước cùng nhau.
“Cậu ấy kết hôn cậu có dự tính gì không hả?”.
Giọng cuả Liêu Tuấn Vĩ bên kia hào hứng vang lên: “Mình cũng sắp kết hôn cậu về đúng lúc ghê vừa hay có thể tham dự hôn lễ của mình”.
Kiều Uyển Vũ kinh ngạc mất mấy giây thật không ngờ đến cuối cùng Liêu Tuấn Vĩ và Mai Cát Vi đều tìm thấy hạnh phúc chỉ là không thể ở bên cạnh nhau mà là hạnh phúc với người khác.
“Được thôi, mình sẽ đến chúc mừng cậu”.
“Vậy chiều nay mình quá qua biệt thự Kiều gia đưa thiệp mời cho cậu nha”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi nói với Liêu Tuấn Vĩ: “Hiện tại mình đang ở Hoàng Kim Uyển Cảnh tại khu Hoàng Kim Vịnh Thần”.
Liêu Tuấn Vĩ cau mày có chút khó hiểu vì sao Kiều Uyển Vũ vẫn ở nơi đó nhưng không hỏi thêm mà gật đầu đáp: “Được rồi mình sẽ ghé qua đó”.
Buổi chiều hôm đó Liêu Tuấn Vĩ đến Hoàng Kim Uyển Cảnh như đã hẹn trước, Kiều Uyển Vũ mời anh vào trong hoa viên ngồi một lát.
Liêu Tuấn Vĩ đã từng nhìn thấy thiết kế xa hoa lộng lẫy của dinh thự này trên báo rồi nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn phải trầm trồ vì quá hoành tráng.
Kiều Uyển Vũ mời Liêu Tuấn Vĩ ngồi vào một bộ bàn ghế làm bằng đá ở vườn hoa đối diện hồ cá koi: “Cậu ngồi đi”.
“Uhm được”.
Liêu Tuấn Vĩ đưa mắt nhìn xung quanh rồi cảm thán một câu: “Dinh thự này đẹp hơn trên báo rất nhiều luôn đó”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười: “Cậu quá khen rồi, nói thật lòng thì dinh thự này quá lớn mỗi lần đi xa mình đều cảm thấy mỏi chân vô cùng”.
“Vậy tại sao lại trở về đây? Mình nhớ là cậu đã ly hôn với Tề Lăng Hạo rồi mà tin tức lúc đó còn chấn động cả Vịnh Xuyên”.
Kiều Uyển Vũ thở dài khẽ cười nhạt: “Chuyện dài dòng lắm đôi lời khó mà nói hết, cậu chỉ cần biết là bây giờ mọi hiểu lầm giữa mình và Lăng Hạo đã được tháo gỡ cho nên mình sẽ ở lại đây với anh ấy cả đời không rời đi nữa”.
Liêu Tuấn Vũ rủ mắt: “Lúc cậu mới rời khỏi Vịnh Xuyên, Phong Lãng gần như phát điên lên thậm chí quan hệ với Dương Ngọc Trâm để báo thù Hàm Linh, cậu ta tái hôn với cô gái tên Trần Hy Vũ vì xem cô ấy là thế thân của cậu đó…sau đó lại ly hôn sống trong đau thương mệt mỏi”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn xa xăm: “Cậu có biết vì sao tôi chọn Tề Lăng Hạo mà lại cự tuyệt Đoạn Phong Lãng không?”.
Trãi qua nhiều chuyện Liêu Tuấn Vĩ cũng chẳng còn đủ lý trí để đoán tâm tư của người khác nữa rồi nên anh lắc đầu: “Không biết”.
“Đoạn Phong Lãng bảo rằng yêu tôi nhưng lại hết lần này đến lần khác tìm đến những người con gái khác nhau để giải tỏa nhu cầu cá nhân của mình một cách rất ấu trĩ, Tề Lăng Hạo yêu tôi theo kiểu người trưởng thành anh ấy đã vì tôi làm rất nhiều thứ nhưng chưa từng chờ mong hồi đáp, lòng nhung nhớ cách mấy cũng tự mình gặm nhắm cô đơn chưa từng nghĩ đến tìm ai đó thế thân của tôi hết”.
Liêu Tuấn Vĩ gật đầu tán đồng quan điểm của Kiều Uyển Vũ: “Nếu tôi là cậu tôi cũng sẽ chọn Tề Lăng Hạo”.
“Mà thôi chuyện của tôi cũng giải quyết ổn thỏa hết cả rồi còn cậu thì sao là yêu thật hay lại là thế thân?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT