Hàn Côn Nhị ngồi nhìn xuyên qua vách kính thấy Kiều Uyển Vũ đã đi một đoạn khá xa rồi mới nắm chặt tay thành nắm đấm đứng dậy đuổi theo, trong lòng anh thầm nghĩ “Xin lỗi Hạo nhưng mà tôi không thể tiếp tục giúp cậu giữ bí mật được nữa rồi, rõ ràng là hai người yêu nhau hà cớ gì lại phải làm tổn thương nhau như vậy”.
Hàn Côn Nhị chạy tới chặn trước mặt của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Uyển Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại tỏ vẻ ngạc nhiên: “Còn chuyện gì nữa sao?”.
“Lần này tôi đến Hallstatt thật ra không có công việc gì hết mà là tôi đến để bảo vệ cô đó Uyển Vũ à”.
Kiều Uyển Vũ ngớ người ra: “Hả??? Tại sao phải bảo vệ tôi chứ?”.
Hàn Côn Nhi thở dài: “Thật ra trong mỗi chuyến cô đi show ở nước ngoài Hạo đều nhờ tôi đi theo bảo vệ cho cô bấy lâu nay đó”.
Kiều Uyển Vũ rũ mắt: “Từ lúc ly hôn, lần duy nhất tôi làm phiền Tề Lăng Hạo là ở lễ cưới của anh ấy sau đó cũng chưa từng nghĩ sẽ lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy, có cần đề phòng tôi vậy không?”.
“Một năm trước Hạo không hề kết hôn với Mạc Hy Nhi”.
Hàn Côn Nhị thở dài rồi nói: “Thật ra Tề Lăng Hạo có hơn một bí mật giấu diếm cô đó, nếu cô vẫn còn tình cảm với cậu ấy và muốn biết về những bí mật mà cậu ấy luôn giấu cô thì hôm nay tôi sẽ nói hết cho cô nghe…sau khi biết rõ mọi chuyện thì cô hãy tự quyết định nên tiếp tục ôm chấp niệm trong lòng hay là nên buông tay”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Được”.
Kiều Uyển Vũ đưa Hàn Côn Nhị về khách sạn mà cô đang ở, sau đó Hàn Côn Nhị ngồi kể lại cho Kiều Uyển Vũ nghe những bí mật mà Tề Lăng Hạo đã luôn cô giấu diếm Kiều Uyển Vũ trong suốt bao nhiêu năm qua…
Nhiều năm trước, tập đoàn Hoàng Kim rơi vào khủng hoảng, Tề Bách Hào không biết phải làm thế nào để vực dậy công ty, các nguồn vốn đầu tư đều bị đóng băng vô thời hạn, ông cũng không có bất kỳ ý tưởng nào để triển khai dự án mới, nên đành gọi điện năn nỉ Tề Lăng Hạo từ Pháp trở về nước để tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim. Đây cũng là con đường duy nhất để giữ lại danh tiếng của Tề gia ở tập đoàn Hoàng Kim nếu để người khác ngồi vào vị trí này thì có khả năng Tề gia mất quyền lãnh đạo tập đoàn Hoàng Kim trong suốt 30 năm qua.
Tình hình công ty đang nguy cấp nhưng chỉ có nội bộ lãnh đạo mới biết rõ còn bề nổi thì vẫn như hoạt động bình thường để ổn định tâm lý của toàn bộ nhân viên thì ai cũng đã rõ. Với tình trạng chỉ có cái vỏ bao che bên ngoài nên ai ai trong Hội đồng quản trị cũng muốn tìm một vị lãnh đạo mới để phục hưng lại Hoàng Kim cho nên khi nhận được thông báo Tề Lăng Hạo sẽ tiếp nhận chức danh Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim thay mặt Chủ tịch Tề Bách Hào điều hành tập đoàn thì hầu hết tất cả cổ đông lớn tuổi trong Hội đồng quản trị của công ty đều phản đối.
Không ai có thể đặt lòng tin vào một người tuổi đời còn quá trẻ chỉ vừa mới tốt nghiệp chưa từng kinh qua các vị trí lớn nhỏ trong công ty thì sao có thể một bước lên làm lãnh đạo còn nắm giữ trong tay vị trí chiến lược quan trọng của tập đoàn.
Trước khi Tề Lăng Hạo bước chân vào tập đoàn Hoàng Kim thì có khá nhiều lời đồn đoán trong công ty bắt đầu xuất hiện.
Người thì cho rằng Tề Lăng Hạo là con trai của Chủ tịch nên mới có thể dễ dàng tiếp nhận cái ghế Phó Chủ tịch của tập đoàn Hoàng Kim.
Người thì cho rằng nội bộ Tề gia đang xảy ra mâu thuẫn mới làm cho công ty đứng trên bờ vực của sự hủy diệt.
Nhiều người cho rằng sắp xảy ra một cuộc thanh trừng đẫm máu để tranh giành cái ghế Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim.
Lần đầu tiên, Tề Lăng Hạo bước chân đến trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Kim đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng của nhân viên về sự chuyên nghiệp, quyết đoán và cả vẻ ngoài điển trai tiêu soái của mình.
Đứng trước tình hình đầu tư căng thẳng của tập đoàn Hoàng Kim và cả sự phản đối dữ dội của tất cả mọi người Tề Lăng Hạo vẫn bình tĩnh không hề nao núng anh chỉ tuyên bố trước cuộc họp Hội đồng quản trị của tập đoàn Hoàng Kim một câu mà thôi: “Trong vòng 3 tháng nếu tôi không làm cho tập đoàn phát triển hưng thịnh thì tôi sẽ tự nộp đơn xin nghỉ việc”.
Một vài cá nhân ganh ghét vì Tề Lăng Hạo ngang nhiên được chỉ định vào chức Phó Chủ tịch mà lên tiếng: “Đế chế của mấy người là cha truyền con nối được ngồi vào vị trí đó rồi dễ gì mà chịu buông ra”.
Tề Lăng Hạo lạnh lùng đáp: “Khi nào các anh được ngồi vị trí của tôi thì hãy lên tiếng còn không thì chứng tỏ là các anh thua kém tôi chỉ xứng đáng làm cấp dưới của tôi mà thôi, đã là cấp dưới thì không có quyền lên tiếng khi lãnh đạo đang nói chuyện đây là phép lịch sự tối thiểu cơ bản mà tôi nghĩ ai cũng nên biết”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT