Đoạn Phong Lãng vốn chưa từng thật lòng yêu thích Hàm Linh nhưng anh thật sự yêu thương Đoạn Phong Lâm vì nghĩ đến đứa con trai này mà anh đã nhiều lần cố gắng mở cửa trái tim đón nhận Hàm Linh…rốt cuộc Đoạn Phong Lâm lại không phải con ruột của anh sự thật này làm sao mà chấp nhận được chứ?!

Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng hằn lên tia máu vì tức giận anh bắt lấy cổ tay của Hàm Linh ép cô đối mặt với anh rồi lạnh giọng hỏi: “Phong Lâm là con của ai hả?”.

Hàm Linh sợ đến nói không nên lời.

Đoạn Phong Lãng hét lên: “Tôi hỏi cô Phong Lâm là con của ai hả? Trả lời tôi đi”.

Nước mắt chảy xuống trên gò má của Hàm Linh, cô mím chặt môi hồi lâu rồi lắc đầu đáp một cách yếu ớt: “Xin lỗi anh Lãng, em thật sự cũng…không biết nữa”.

Đoạn Phong Lãng tức giận đẩy Hàm Linh một cái làm cho cô ngã ngồi xuống mắt đất lạnh lẽo: “Con ai cô cũng không biết vậy mà luôn miệng bảo là yêu tôi…thật là hài hước làm sao?”.

Lan Tú Uyên lắc đầu thở dài: “Chuyện đến nước này cô còn không chịu buông tay, cô muốn thế nào nữa mới vừa lòng đây”.

Đoạn Phong Lãng quay người bước đi trước: “Mẹ à, chúng ta đi thôi con không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa”.

Lan Tú Uyên cùng Đoạn Phong Lãng rời khỏi phòng bệnh của Hàm Linh còn cô ta thì ngồi đó khóc như mưa, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao Phong Lâm lại không phải là con của anh được chứ?”.

Hàm Linh ngồi khóc vật vờ như một bóng ma, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt toát lên vẻ thù hận.

Hàm Linh đoán có thể Đoạn Phong Lâm chính là con trai của Lý Hoài Dịch bởi vì trước khi kết hôn với Đoạn Phong Lãng cô chỉ quan hệ với người đàn ông đó mà thôi, giá mà thằng bé là con của Đoạn Phong Lãng thì tốt quá rồi.

Công ty sản xuất Hàm Thị bị tố cáo là gian thương buôn bán lụa hóa học nên phải đền bù hợp đồng, Hàm Tuấn còn bị bắt tạm giam 6 tháng  nên Thẩm Mộc Chi vội vàng đến Hoàng Kim Uyển Cảnh để tìm Kiều Uyển Vũ giúp đỡ.

Kiều Uyển Vũ đương nhiên biết Thẩm Mộc Chi đến tìm mình là vì chuyện gì nên bảo quản gia mời bà ta vào phòng khách ngồi nói chuyện.

Thẩm Mộc Chi sốt sắn: “Uyển Vũ à à Tề tổng có ở nhà không vậy con?”.

Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm tách trà lên nhấp môi rồi đáp: “Giờ này anh ấy đến công ty rồi làm gì có thời gian nhàn nhã mà ở nhà được chứ”.

Thẩm Mộc Chi nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết: “Uyển Vũ à, công ty nhà mình bị người ta tố là gian thương sử dụng lụa  hóa học nên bây giờ người ta đòi đền bù hợp đồng số tiền rất là lớn, ba con đã bị bắt đi rồi con có thể nhờ Tề tổng giúp đỡ gia đình mình không con”.

Kiều Uyển Vũ nhướng mày lên tiếng hỏi: “Thì ra là đến để xin giúp đỡ năm xưa lúc ba tôi Kiều Cẩn Dương lâm vào cảnh này sao không thấy bà cầu xin ai đó giúp đỡ hết vậy hả?”.

Thẩm Mộc Chi vẫn luôn tin Kiều Uyển Vũ là con gái của mình và Hàm Tuấn nên nói sự thật cho cô biết luôn: “Uyển Vũ à, năm đó chính là ba và mẹ đã lên kế hoạch chuyển hết số lụa thật đi rồi tráo đổi lô hàng hóa chất để hại Kiều Cẩn Dương, chỉ sau khi ông ta thân bại danh liệt thì hai người chúng ta mới có thể bên nhau được”.

Kiều Uyển Vũ giơ điện thoại trong tay lên rồi cong môi mỉm cười: “Thẩm Mộc Chi những gì mà bà nói tôi đều ghi âm lại hết rồi đây sẽ là bằng chứng trước tòa để minh oan cho ba Cẩn Dương của tôi”

Thẩm Mộc Chi ngớ người ra: “Uyển Vũ con đang nói cái gì vậy hả?”.

Kiều Uyển Vũ cũng không diễn kịch nữa mà lật bài ngửa luôn: “Thẩm Mộc Chi tôi cho bà biết tôi và bà vốn không có mối quan hệ gì hết”.

Thẩm Mộc Chi ngớ người ra rồi lên tiếng: “Uyển Vũ con bị sao vậy con là do chính mẹ sinh ra cơ mà”.

Kiều Uyển Vũ nhìn Thẩm Mộc Chi bằng đôi mắt sắc lạnh rồi nhếch môi khẽ cười: “Đứa con mà bà sinh ra không phải tôi, chẳng lẽ đến con gái ruột của bà mà bà cũng không nhận ra sao?”.

Thẩm Mộc Chi ù ù cạc cạc không biết chuyện gì đã xảy ra hết liền nói: “Uyển Vũ con bị làm sao vậy, con vốn là con gái của mẹ và ba con Hàm Tuấn chỉ vì năm xưa mẹ bị bắt gả cho Kiều Cẩn Dương, cái người thất nhơn thất đức đó đã đánh tráo con với con khốn Hàm Linh đó, ông ta đem con về rồi nói con là con gái riêng của ông ta làm cho mẹ con ta ở bên nhau nhưng lại xa cách vô cùng tất cả tội lỗi đều do Kiều Cẩn Dương mà ra”.

Kiều Uyển Vũ nâng mí mắt lên khẽ cười rồi nói: “Vì hận bị ép gả cho người mà mình không yêu thương nên năm đó bà đã bắt tay với Hàm Tuấn đánh đổ thương hiệu Vệ Đồ mà ba tôi cả đời gây dựng có đúng không?”.

Thẩm Mộc Chi không chối cãi mà gật đầu thừa nhận: “Phải nếu không tại Kiều Cẩn Dương dùng thế lực của Kiều gia chèn ép Hàm Tuấn thì người mà mẹ cưới là Hàm Tuấn mới đúng, chúng ta đáng lẽ ra đã có những ngày tháng sống hạnh phúc đầm ấm bên nhau chỉ tại Kiều Cẩn Dương mà bao năm xa cách, mẹ lại đối xử với con tệ bạc không bằng cầm thú tất cả tội lỗi đều do Kiều Cẩn Dương ra, ông ta phá sản sống chui rúc như một con chó là quả báo mà ông ta đáng nhận được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play