Mấy ngày sau, Hàm Linh cũng đến nhà Kiều Uyển Vũ chơi như thường lệ, vốn là bạn thân nên Kiều Uyển Vũ vẫn đưa Hàm Linh lên phòng của mình như trước đây.

Hàm Linh vào phòng vẽ riêng của Kiều Uyển Vũ thì thấy rất nhiều bản thiết kế trang phục được cô trưng bày trong phòng rất đẹp mắt, bản thân cô cũng yêu thích thời trang chỉ tiếc là trình độ không bằng một góc của Kiều Uyển Vũ nên luôn vừa cảm thấy ngưỡng mộ, vừa ganh tị vô cùng.

“Uyển Vũ, cậu vẽ đẹp quá à”.

Kiều Uyển Vũ liền nở một nụ cười thật tươi trên môi: “Cám ơn cậu nha, mình đang chuẩn bị một số bộ sưu tập để năm sau sẽ ứng tuyển vào đại học One đó”.

Hàm Linh liền ngạc nhiên ra mặt: “Trời ơi, cậu tính ứng tuyển vào đại học One sao? Nghe nói trường đó tuyển chất lượng rất gắt không dễ gì mà vào được đâu”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu tự tin đáp: “Mình biết là đại học One tuyển sinh rất khó không chỉ tuyển chất lượng, năng lực mà còn phải là người có phẩm chất đạo đức cao mới được vào đó học nhưng mình tin là mình nhất định có thể thi vào trường đó”.

Hàm Linh nhìn những thiết kế cầu kỳ hoa mỹ vô cùng đẹp mắt và sinh động của Kiều Uyển Vũ thì cũng nghĩ cô ấy nhất định có thể đậu vào đại học One rồi, tự nhiên lại thấy chạnh lòng bản thân mình không bằng người khác nếu Kiều Uyển Vũ vào đại học One thì khoảng cách giữa Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng chắc chắn sẽ ngày càng xa rồi, hai người bọn họ tài sắc vẹn toàn thật là xứng đôi còn cô chỉ là kẻ đi bên lề cuộc đời người khác mà thôi.

Kiều Uyển Vũ thấy Hàm Linh đột nhiên im lặng suy tư liền hỏi: “Hàm Linh, cậu bị sao vậy?”.

Hàm Linh liền giả lả cười cười một cái: “À không có gì, là Lãng có nhờ mình đưa giùm cậu một món quà, mình quên mất bây giờ mới nhớ ra”.

“À, không sao đâu nè”.

Hàm Linh mở ba lô lấy ra một hộp quà đưa cho Kiều Uyển Vũ: “Qùa của cậu nè mau mở ra xem cậu ấy tặng gì”.

Kiều Uyển Vũ đưa tay đón nhận rồi vui vẻ nói với Hàm Linh: “Cảm ơn cậu nha, phiền cậu quá rồi”.

“Có gì đâu chúng ta là bạn bè mà” Hàm Linh tỏ vẻ thân thiết.

Kiều Uyển Vũ mở hộp quà ra lấy ra cũng là một quả cầu pha lê tuyết như món quà mà Đoạn Phong Lãng đã mua nhưng có điều quả cầu pha lê tuyết này dây cót bị hư không phát ra nhạc được nhìn cũng nhỏ và thô hơn cái mà Đoạn Phong Lãng nhờ Hàm Linh đưa cho cô.

“Haiz, cái tên ngốc này một quả cầu bị hư mà cũng mua đem tặng mình được đúng là hết nói nổi mà”.

Hàm Linh tỏ vẻ vui mừng trong lòng vì Kiều Uyển Vũ hoàn toàn không nghi ngờ gì về món quà đó hết, vậy là quả cầu của Đoạn Phong Lãng tặng ngang nhiên về tay cô không tốn chút sức lực nào hết.

“Lãng là con trai mà không tỉ mỉ như bọn mình có sai sót cũng là chuyện bình thường thôi, cậu đừng trách cậu ấy” Hàm Linh giả vờ an ủi Kiều Uyển Vũ.

Kiều Uyển Vũ khẽ cười: “Mình nói vậy thôi cũng đâu có ý oán trách gì, cậu ấy tặng thì mình lấy vậy thôi”.

Sau đó không lâu, Hàm Linh thấy ba mình là Hàm Tuấn dắt về nhà một người phụ nữ luôn che mặt tỏ vẻ thần bí, bọn họ còn rất tình tứ với nhau người đàn bà kia còn ngủ lại phòng ba cô suốt nhiều ngày liền nên cô đâm ra chán ghét bà ta.

Hàm Linh lúc đó còn có ý định tự tử vì cảm thấy cô đơn, lạc lõng, không ai quan tâm đến mình hết.

Nhưng trước lúc cô cầm lọ thuốc ngủ tính uống hết thì lại vô tình thấy mặt người phụ nữ thần bí kia, ai có thể ngờ được người qua lại với ba cô suốt thời gian qua lại là Thẩm Mộc Chi mẹ của Kiều Uyển Vũ.

Hàm Linh trố mắt thật to không dám tin đây là sự thật, cô nắm tay chặt thành nắm đấm, ánh mắt hằn lên tia máu đỏ quạch ai oán trong lòng, mẹ con Kiều Uyển Vũ đúng là tài giỏi mà, mẹ thì quyến rũ ba mình còn cô ta thì cướp mất Đoạn Phong Lãng của mình, cô nhất định không để yên chuyện này đâu.

Lúc Hàm Linh tính xông vào phòng ba cô thì lại nghe người phụ nữ đó nói: “Em đã cho người thay đổi toàn bộ số lụa thật đem về kho phía Đông Vịnh Xuyên cất giữ rồi hiện nay số lụa mà Vệ Đồ xuất xưởng đều là lụa có chất hóa học, một thời gian nữa thôi bọn họ sẽ bị đối tác kiện ra tòa đền bù thiệt hại khá lớn”.

Hàm Tuấn khẽ cười thỏa mãn: “Chỉ cần Vệ Đồ phá sản Kiều Cẩn Dương thân bại danh liệt chúng ta sẽ đứng ra thu mua lại Vệ Đồ với cái giá rẻ mạt sau đó cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi”.

Khóe mắt của Thẩm Mộc Chi đỏ hoe lên: “Kiều Cẩn Dương nhất định phải trả giá vì đã chia rẽ chúng ta, làm cho Hàm Linh bấy lâu nay không được sống bên cạnh mẹ ruột của mình, đợi chuyện thành rồi em nhất định sẽ dùng hết tình yêu thương mà bù đắp cho con gái của chúng ta”.

Hàm Linh hiếu kỳ muốn biết mối quan hệ giữa Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi nên đã hỏi rõ chuyện và biết rằng mẹ của cô chính là Thẩm Mộc Chi, trước lúc giả cho Kiều Cẩn Dương thì bà ta đã mang thai và sinh ra Hàm Linh.

Hàm Linh lúc đó biết hết chuyện ba mẹ mình ám hại Kiều gia nhưng nghĩ đến viễn cảnh Kiều Uyển Vũ từ một tiểu thư giàu có trở thành một đứa ăn mày không còn xứng đáng đứng bên cạnh của Đoạn Phong Lãng nữa thì cô ta rất là hài lòng nên im lặng để mọi chuyện diễn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play