Tề Lăng Hạo nhún vai: “Vậy thì giữa chúng ta cũng không có gì để nói nữa hết, mời Tôn Hoàng tiểu thư về cho”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đưa mắt nhìn đồng hồ rồi bất chật nở một nụ cười bí hiểm: “Hạo à, em không thể về được đâu, có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi anh sẽ phải cảm ơn em vì đã trở thành liều thuốc cứu nguy cho anh đó”.
Tề Lăng Hạo cảnh giác lên tiếng hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì hả?”.
“Ông nội đã giúp em tìm một phương thuốc khá tốt chỉ cần một lần quan hệ liền có thể thụ thai rồi đến lúc đó anh phải cưới em để chịu trách nhiệm, ông nội có nói qua là sẽ nhận lại Kiều Uyển Vũ, chờ lúc cô ta trở thành người của tộc Tôn Hoàng thì cô ta sẽ phải ly hôn với anh theo lời ông nội nói mà thôi, dù là hai người có kết hôn năm năm hay năm mươi năm đều không quan trọng nữa”.
Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân lộ ra nét sắc xảo, điêu ngoa: “Chỉ cần có được anh dù có điên hơn em cũng chấp nhận”.
Tề Lăng Hạo bắt đầu thấy cả người mình nóng lên một cách lạ thường, có thể là do loại thuốc mà Tôn Hoàng Uyển Vân đã nhắc tới đã làm ảnh hưởng đến anh, cả người cảm giác vô lực đến khó hiểu.
Tôn Hoàng Uyển Vân cong môi lên mỉm cười: “Sao hả tổ yến của em có ngon không?”.
Tề Lăng Hạo lúc này mới chợt nhớ ra chén tổ yến khi nãy chắc chắn là Tôn Hoàng Uyển Vân đã hạ thuốc vào đó rồi.
“Cô thừa biết tôi không hề yêu cô mà Tôn Hoàng Uyển Vân?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân hạ mình lên tiếng: “Anh không yêu em cũng không sao, chỉ cần cả đời này anh ở bên cạnh em là đủ rồi, em và nó giống nhau đến vậy anh coi em là người thay thế của nó cũng không sao, nhưng em không chấp nhận chuyện một người như nó lại có thể ở bên cạnh anh được”.
Tề Lăng Hạo lên tiếng khẳng định: “Tôi chỉ yêu Kiều Uyển Vũ cả đời này không thay đổi, cô mãi mãi không bao giờ có được tình yêu của tôi đâu”.
Tôn Hoàng Uyển Vân bỏ ngoài tai những lời mà Tề Lăng Hạo vừa nói, theo ước tính của cô thì thuốc cũng đã đến thời điểm phát huy tác dụng rồi, Tề Lăng Hạo nhất định không chịu nổi và sẽ làm theo bản năng muốn cô mà thôi.
Tôn Hoàng Uyển Vân cởi bỏ chiếc váy màu hồng nhạt dài quá gối đang mặc trên người ra để lộ nội y màu đỏ bắt mắt, toàn bộ nội y mà cô mặc trên người đều là vải ren xuyên thấu mặc như không mặc, hở bạo khoe hết tất cả những đường cong trên cơ thể ra ngoài, đôi gò hồng lồ lộ và nơi tư mật đều thấp thoáng lộ ra dưới lớp vải mỏng manh kia, thân hình hoàn hảo với ba vòng chuẩn, làn da trắng sứ vô cùng mịn màng dễ dàng câu dẫn người khác giới.
“Em và Uyển Vũ đã giống nhau đến vậy thì anh đến với ai cũng như nhau thôi, hãy để em thay cô ấy xoa dịu anh lúc này có được không?” giọng của Tôn Hoàng Uyển Vân nhẹ dàng vang lên.
Ngay lúc Tôn Hoàng Uyển Vân kéo khóa áo xuống thì Tề Lăng Hạo đã lập tức xoay người lại không dám nhìn nữa, không phải là anh nhát gái mà vì không muốn phản bội Kiều Uyển Vũ mà thôi, thứ tình yêu thiêng liêng mà anh dành cho cô nhất định có thể giúp anh vượt qua những cám dỗ nhục dục này, anh tin là thế.
Tề Lăng Hạo khó khăn bước lùi về phía sau, hơi thở dồn dập cả người bứt rứt khó chịu vô cùng nhưng đầu óc của anh vẫn rất tỉnh táo: “Tôn Hoàng Uyển Vân tôi nói cho cô biết Kiều Uyển Vũ là người vợ duy nhất của Tề Lăng Hạo này, cô ấy là người duy nhất mà tôi thật tâm yêu thương không ai trên thế giới có thể thay thế cô ấy được hết”.
Tôn Hoàng Uyển Vân rất khó chịu khi nghe những lời lẽ này nhưng cô không vì thể mà bỏ cuộc: “Anh yêu cô ấy thì sao chứ? Hết hôm nay anh vẫn phải cưới em mà thôi”.
“Trùng hôn là có tội cô không biết hay sao?” Tề Lăng Hạo tỏ vẻ giận dữ quát lên.
Tôn Hoàng Uyển Vân nhếch môi mỉm cười rồi nói: “Đây là nước F không phải Vịnh Xuyên, luật pháp ở đây cho phép một người đàn ông có thể cưới nhiều vợ và nếu đã xảy ra quan hệ tình dục với bất cứ người phụ nữ nào thì phải cưới người đó để chịu trách nhiệm”.
Tam quan của Tề Lăng Hạo phút chốc sụp đổ vì thứ pháp luật dị hợm ở nước F này, tình yêu là cái gì, hôn nhân là cái gì, một người đàn ông có thể cưới nhiều vợ vậy những người vợ đó có bao giờ biết đến hạnh phúc là cái gì không.
Có thể quan điểm của họ sống thoáng nên mới chấp nhận chuyện này còn Tề Lăng Hạo thì không, đối với anh tình yêu là thứ duy nhất không thể chia sẽ cho bất cứ ai hết và tình yêu thật sự là mối quan hệ chỉ có hai người mà thôi.
Tề Lăng Hạo thở dốc, khó nhọc lên tiếng: “Đó là chuyện của cô, tôi là người ở Vịnh Xuyên tôi không thể tuân thủ nguyên tắc quái gở này của mấy người đâu”.
Tôn Hoàng Uyển Vân liền nhếch môi mỉm cười rồi đáp lại: “Nhưng hiện tại anh đang ở nước F anh biết gì không ở đây phụ nữ có những đặc quyền như thế nào đâu, Tề Lăng Hạo em nói cho anh biết số trời đã định anh là của em rồi, đừng hòng chạy trốn nữa”.
Tôn Hoàng Uyển Vân dùng nhiều động tác hình thể tấn công Tề Lăng Hạo nhằm đẩy dục vọng của anh lên cao nhưng mà anh vẫn nhắm mắt lại không nhìn cô ta càng không phản ứng lại với sự câu dẫn của cô ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT