Mạc Hy Nhi lại giở giọng khách át giọng chủ lên tiếng hỏi: “Cô có dám nói rằng cô không hề quen biết người đàn ông trong ảnh hay sao?”.
“Chuyện tôi có quen biết anh ta hay không hình như không có liên quan đến cô” Kiều Uyển Vũ trừng mắt với Mạc Hy Nhi.
Mạc Hy Nhi cũng trừng mắt lại với thái độ rất là tự tin: “Kiều Uyển Vũ à, anh Hạo yêu thương cô như thế… sao cô có thể đứng núi này trông núi nọ vậy hả, vợ người ta mang thai bụng đã lớn vậy mà cô cũng không tha lại suốt ngày đi câu dẫn chồng người ta đúng là cái loại không có liêm sỉ mà”.
Kiều Uyển Vũ tức giận lên khi bị nói những sai sự thật liền lớn tiếng quát Mạc Hy Nhi: “Nếu cô vẫn còn ăn nói ngông cuồng vu khống người khác như thế thì mời cô rời khỏi nhà của tôi ngay lập tức”.
Tề Bách Hào đập tay lên bàn rồi tức giận quát: “E rằng người cần phải bước chân ra khỏi cái nhà này là cô đó Kiều Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ giật mình khi thấy thái độ của Tề Bách Hào vô cùng nóng giận nên lên tiếng giải thích: “Con biết là ba đang rất giận con vì chuyện con vô ý bị xảy thai nhưng đó là tai nạn con cũng rất là đau lòng mà ba”.
Tề Bách Hào hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không hề giận cô chuyện cô làm mất đứa bé, ban đầu khi nghe cô xảy ra chuyện tôi cũng đã rất là lo lắng cho cô, nhưng mà sau đó tôi biết được cô bị xảy thai vì cô bận đuổi theo người đàn ông đã có gia đình câu dẫn người ta thì tôi lập tức muốn cắt đứt quan hệ với cô đó, Tề gia là gia đình danh giá nhất Vịnh Xuyên sao có thể chấp nhận một đứa con dâu lăng loàng trắc nết như vậy được chứ”.
Kiều Uyển Vũ cố gắng giải thích: “Ba à những chuyện này đều là bịa đặt ba tin con có được không? Con thừa nhận thuở thiếu thời con là bạn học của Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh khoảng thời gian đó đúng là con có tình cảm với anh ta nhưng mà sau khi gả cho Lăng Hạo thì con đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người đó rồi, con không hề có quan hệ tình cảm lén lút càng không dám qua mặt Lăng Hạo làm những chuyện có lỗi với anh ấy, cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của Tề gia”.
Tề Cẩm Giang cũng nói giúp vào: “Ba à, con tin chị dâu không có làm những chuyện trái đạo làm vợ với anh hai đâu mà”.
Tề phu nhân liền bước qua kéo tay của Tề Cẩm Giang một cái: “Con gái à người ta nói tri nhân tri diện bất tri tâm con đừng để vẻ bề ngoài của một người đánh lừa như thế chứ”.
Tề Bách Hào lại hằn hộc lên tiếng hỏi: “Vậy cô giải thích đi tại sao Đoạn Phong Lãng lại có mặt ở hiện trường xảy ra vụ tai nạn của cô hả? Rồi tại sao cậu ta lại nóng lòng đưa cô đến bệnh viện như thế hả? Cô trả lời đi”.
Kiều Uyển Vũ nhất thời cứng họng không thể lý giải được tại sao Đoạn Phong Lãng lại có mặt lúc cô gặp tai nạn được hết, nếu nói là sự trùng hợp liệu có ai tin hay không chứ hay là lại cho rằng cô bịa đặt nói dối để qua mặt mọi người.
Tề Lăng Hạo nghe quản gia gọi điện bá có người bên Tề gia đến Hoàng Kim Uyển Cảnh liền cùng Hàn Côn Nhị quay về nhà, anh đứng bên ngoài nghe đủ những lời mà Tề Bách Hào và Mạc Hy Nhi kết tội về Kiều Uyển Vũ.
Hàn Côn Nhị đựng vào khủy tay của Tề Lăng Hạo một cái: “Này mọi ẩn tất trong chuyện này tôi đã giúp cậu điều tra làm rõ hết rồi cậu cứ đứng yên ở đây trơ mắt nhìn người ta làm khó cô ấy hay sao hả?”.
Tề Lăng Hạo nhíu chặt tâm mi: “Nên để Uyển Vũ có một bài học để lần sau cô ấy không dám giấu diếm tôi điều gì hết”.
Hàn Côn Nhi đưa tay đỡ trán: “Tôi bó tay cậu luôn rồi, cậu đã thừa biết ngày hôm đó cô ấy đuổi theo người kia là vì ai rồi mà vẫn cố tình làm ngơ nhìn cô ấy bị người khác nói nặng nhẹ thật là bái phục mà”.
“Cứ để cho Mạc Hy Nhi đắc ý đi bởi vì ngày hôm nay cô ta gây ra chuyện càng lớn ở Hoàng Kim Uyển Cảnh bao nhiêu thì ngày mai tôi sẽ đem sóng gió trả về cho cô ta bấy nhiêu”.
Mạc Hy Nhi lại lên tiếng nói những lời cay độc: “Kiều Uyển Vũ hay là đứa bé kia không phải là con của anh Hạo mà là con của cô và Đoạn Phong Lãng cho nên cô mới sợ sự thật bị bại lộ, vì vậy đã cùng anh ta dàn dựng một vụ tai nạn để giết chết đứa bé đó đây hả?”.
Kiều Uyển Vũ giơ ba ngón tay lên trời rồi lên tiếng nói: “Ngày hôm nay Kiều Uyển Vũ tôi thề độc trước trời đất nếu như đứa bé trong bụng tôi không phải là huyết mạch của Tề Lăng Hạo thì trời không dung đất không tha chết không toàn thây”.
Mạc Hy Nhi liền cười cợt: “Ôi trời ơi tưởng nói vậy là xong chuyện chắc, Hàm Linh còn nói là hôm cô ấy kết hôn cô vẫn còn cưỡng hôn chú rể được mà tính toán khoảng thời gian cô mang thai thì cũng trùng khớp lắm đó biết đâu đứa bé kia…”.
“Rầm”.
Mạc Hy Nhi còn chưa nói xong thì cửa phòng khách bị ai đó đạp mạnh một cái mở toang ra, Tề Lăng Hạo tiêu soái bước vào rồi nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt lười biếng.
“Cô có biết đây là đâu không hả?” Tề Lăng Hạo nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi lên tiếng hỏi.
Mạc Hy Nhi có chút run sợ đáp: “Là…là nhà của anh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT