Mạc Hy Nhi liền nhếch môi mỉm cười vung tay hất đổ cái đĩa bánh trong tay của Kiều Uyển Vũ: “Cô tưởng mình là ai mà có thể gọi bà của anh Hạo là bà chứ?”.
Kiều Uyển Vũ có chút bực mình: “Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Còn nữa tôi là vợ hợp pháp của Lăng Hạo cho nên bà của Lăng Hạo cũng là bà của tôi cô hiểu chưa hả?”.
Mạc Hy Nhi kéo tay của Kiều Uyển Vũ đi tới sát bờ hồ, Kiều Uyển Vũ bắt đầu cảnh giác cô đẩy Mạc Hy Nhi ra: “Cô lại muốn giở trò gì đây hả?”.
Ánh mắt của Mạc Hy Nhi toát lên vẻ sắc sảo: “Kiều Uyển Vũ tôi rất là ghét cô đó, cô chẳng qua cũng chỉ là một con gà rừng từ xó nào tại sao lại có thể chiếm trọn tình cảm của Lăng Hạo chứ?”.
Thái độ của Kiều Uyển Vũ vẫn rất bình tĩnh không vì những lời nói của Mạc Hy Nhi mà dao động: “Nhưng mà Lăng Hạo yêu tôi là sự thật không ai có thể thay thế được hết dù cô có ghét tôi thì cũng chẳng làm được gì đâu”.
Mạc Hy Nhi liền đem chuyện gia đình Kiều Uyển Vũ bị buộc tội gian thương năm xưa ra nói để khích tướng cô: “Cô chẳng qua cũng chỉ là con gái của một kẻ lừa đảo vì lợi nhuận mà sản xuất những lô vải hóa chất hại không biết bao nhiêu người hết, cô y như người cha độc ác khốn nạn của cô vậy”.
Kiều Uyển Vũ không kìm lòng được nữa mà giơ tay lên tát vào mặt của Mạc Hy Nhi một cái cô cũng không biết bản thân tức giận đến cực điểm dùng bao nhiêu lực mà sau khi tát Mạc Hy Nhi xong tay cô vẫn run lên vì phản lực.
“Tôi cấm cô xúc phạm đến ba tôi…cô không hiểu chuyện gì thì tốt nhất nên câm miệng lại đừng có ở đó sủa bậy” Kiều Uyển Vũ nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh sắc lạnh gằng từng chữ với cô ta.
Mạc Hy Nhi đạt được ý định liền mỉm cười nói tiếp: “Cô tức giận rồi sao? Hóa ra cô cũng biết tức giận đó”.
Trong lúc Mạc Hy Nhi và Kiều Uyển Vũ cãi nhau ở bờ hồ thì Tề phu nhân đi tới trước mặt mọi người với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng kêu lên: “Không xong rồi Uyển Vũ và Hy Nhi đang cãi nhau ở bờ hồ đó”.
Lý Tương Cầm cau mày: “Cái gì cơ? Tại sao Uyển Vũ lại cãi nhau với con bé kia được chứ tính tình Uyển Vũ vốn ôn hòa mà”.
Tề phu nhân thở dài: “Có lẽ là vì chuyện chỗ ngồi lúc này Hy Nhi khiến Uyển Vũ không được vui nên mới lớn tiếng với con bé đó mà”.
Tề Lăng Hạo liền cau mày lên tiếng: “Uyển Vũ không phải kiểu người chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà lời nặng tiếng nhẹ với người khác đâu chỉ sợ là có người khác mang tâm kế giở trò với cô ấy thì có”.
Bạch Lục Kỳ liền hướng ứng Tề Lăng Hạo: “Chị cảm thấy em nói đúng đó chúng ta mau đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì trước đi rồi nói”.
Tề Cẩm Giang cũng vội vàng lên tiếng: “Phải đó anh hai chúng ta mau đến chỗ của chị Uyển Vũ đi biết đâu có người cố tình kiếm chuyện với chị ấy đó”.
Tề Lăng Hạo liền đi về hướng bờ hồ, mọi người cũng đi theo phía sau với vẻ mặt lo lắng.
Tề phu nhân nhìn tất cả mọi người đang đi về hướng bờ hồ rồi cong môi lên mỉm cười đầy đắc ý bà ta thầm nghĩ trong lòng “Kiều Uyển Vũ tôi chống mắt lên xem ngày hôm nay cô sẽ làm gì để tự cứu bản thân mình đây, chỉ cần mọi người ở đây đều thấy cô đẩy Hy Nhi xuống hồ thì cô chắc chắn là sẽ bị đuổi cổ khỏi Tề gia sớm thôi…muốn cản trở kế hoạch của tôi thì chỉ có thể trách bản thân cô mà thôi”.
Ánh mắt độc ác nhẫn tâm của Tề phu nhân lúc này giống y hệt như ánh mắt mà bà ta nhìn Bạch Cẩm Phi lúc chết ở Tề Trạch Viên năm đó.
Mạc Hy Nhi dồn Kiều Uyển Vũ ra sát bờ hồ rồi nhếch môi cười lạnh: “Kiều Uyển Vũ ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ, từ lúc cô xuất hiện đã liên tục đối đầu với tôi rồi cô nghĩ mình có tư cách gì mà lúc nào cũng ăn nói với tôi ngông cuồng không có chừng mực kiểu đó hả?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môi mỉm cười rồi đáp: “Tôi đối đầu với cô cái gì chứ là bản thân cô không biết vị trí của mình còn ở đây liên tục gây hấn với tôi trước, chuyện lần trước cô vu oan cho tôi kéo Lăng Hạo đi chụp ảnh ở nơi nguy hiểm khiến anh ấy rơi vào nguy hiểm tôi vẫn chưa tính sổ với cô vậy mà cô còn nhắc lại được, đúng là mặt dày vô sĩ mà”.
“Cô dám nói với tôi như vậy sao? Nếu không có sự xuất hiện của cô thì tôi và anh Hạo đã là một đôi rồi, cô chẳng qua cũng là một kẻ sa cơ thất thế có gì xứng đáng gả cho anh Hạo đâu chứ, vì cô mà anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo tôi căm hận điều đó và căm hận cô đến tận xương tủy”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp trả: “Tình yêu sao có thể cưỡng cầu được tôi cho rằng nếu như tôi không xuất hiện thì Lăng Hạo vẫn sẽ tìm một người thật sự xứng đáng với anh ấy chứ không nhất thiết phải là cô”.
Mạc Hy Nhi đẩy Kiều Uyển Vũ nghiêng người ra bờ hồ hai tay cô ta nắm chặt lấy hai tay của Kiều Uyển Vũ đẩy cô ra ngoài rồi tỏ vẻ thích thú lên tiếng hỏi: “Sao hả có cảm thấy sợ không?”.
Kiều Uyển Vũ có cảm giác không ổn cô cũng có thể nhìn thấy rõ những tảng đá có cạnh sắc nhọn bên dưới nên cau mày: “Mạc Hy Nhi cô muốn làm gì đây hả? Nếu cô đẩy ngã tôi xuống nơi nguy hiểm như thế này cô nghĩ bản thân có thể yên ổn với Lăng Hạo hay sao?”.
Mạc Hy Nhi trợn mắt lên một cách thâm độc rồi lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ cô cũng cảm nhận được hồ nước này rất nguy hiểm có phải không? Nhưng mà không sao đâu cô vẫn sẽ an toàn chỉ có điều nếu hôm nay tôi rơi xuống hồ nước đầy nguy hiểm như thế này còn cô là thủ phạm thì chuyện gì sẽ xảy ra cô nói thử xem???”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT