Người trợ lý ngồi bên cạnh liền lên tiếng ngăn cản Doãn Ngạn Nhi đừng đầu quân về Đường Ảnh: “Chị Ngạn Nhi em thật lòng xin chị xem xét lại đi, từ lúc chị chân ướt chân ráo vào nghề đã làm việc cho Gia Xuyên rồi bây giờ tiếng tăm công ty giảm sút, chưa hết hợp đồng chị lại dứt áo ra đi chẳng khác nào tạo cơ hội để anti-fans nói chúng ta ăn cháo đá bát hay sao???”.
Doãn Ngạn Nhi nhếch mép lên mỉm cười: “Chỉ có thể trách bọn người ở Gia Xuyên bất tài vô dụng càng ngày càng lép vế trước Đường Ảnh mà thôi, năm nay tôi mất đi giải Ảnh hậu vào tay của Triệu Tích cũng chính là vì sự bất lực của bọn họ còn gì”.
“Chị à, tiêu chí bình chọn Ảnh hậu dựa trên diễn xuất đâu thể trách công ty chủ quản được chứ?”.
Doãn Ngạn Nhi liền quay sang nhìn người trợ lý bằng ánh mắt tức giận rồi gằng giọng: “Ý cô là do tôi diễn xuất kém cõi nên thua mất giải Ảnh hậu vào tay của Triệu Tích hay sao hả???”.
Người trợ lý vội lắc đầu lên tiếng giải thích: “Không phải như vậy đâu chị Ngạn Nhi em không dám có ý đó…nhưng dù sao bây giờ chị cũng là nhất tỷ của Gia Xuyên rồi chuyển đổi công ty nhất định xảy ra tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới, tranh giành tài nguyên, đủ thứ chuyện em thấy chúng ta cứ tiếp tục phát triển ở Gia Xuyên thêm vài năm nữa đi, chờ lúc hết hợp đồng rồi chúng ta đi cũng không muộn”.
Doãn Ngạn Nhi nhếch mép cười khinh một cái: “Cô bị ngốc à, cô chờ được nhưng Tề thiếu không chờ được đâu…anh ấy đã hạ mình mở đường cho tôi rồi thì tôi phải nắm bắt cơ hội cho thật tốt cô hiểu không?”.
“Em vẫn cảm thấy chuyện này không ổn chút nào hết”.
Doãn Ngạn Nhi vẫn cứng đầu lên tiếng đáp: “Tôi không quan tâm hoặc là cô theo tôi đến Đường Ảnh tiếp tục làm quản lý cho tôi hoặc là ở lại Gia Xuyên đó là quyền lựa chọn của cô tôi không ép”.
Đoạn Nguyên Nhựt vì chuyện thành gia lập thất của Đoạn Phong Lãng mà mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, cuối cùng ông quyết định đến tìm con trai nói chuyện cho ra lẽ bởi vì ông thừa biết Lan Tú Uyên là một người rất cứng đầu thích cãi ngang nói chuyện với bà ấy cũng như không.
Nghe tiếng chuông cửa, Đoạn Phong Lãng ra mở cửa thật không ngờ lại nhìn thấy Đoạn Nguyên Nhựt đứng bên ngoài trong tay ông cầm một cái túi gì đó.
“Ba, sao ba lại tới đây???”.
Đoạn Nguyên Nhựt giơ cái túi trong tay lên rồi mỉm cười đáp: “Muốn tìm con uống vài lon cũng lâu rồi hai cha con mình không có ngồi tâm sự cùng nhau”.
Đoạn Phong Lãng gật đầu: “Ba vào nhà trước đã, sao ba không gọi điện để con chuẩn bị trước”.
“Người nhà với nhau cả mà khách sáo làm gì, ba tạt qua cửa hàng 24 giờ mua vài lon bia và một ít đồ ăn vặt là được rồi”.
Cũng lâu rồi hai cha con của Đoạn Phong Lãng mới có cơ hội ngồi tâm sự với nhau thoải mái đến như vậy.
Sau một lúc trò chuyện Đoạn Nhựt Nguyên cũng vào vấn đề chính: “Lãng à ba có chuyện này thật sự không thể hiểu, con có thể giải thích giúp ba được không hả?”.
Đoạn Phong Lãng ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Nhựt Nguyên rồi hỏi: “Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy hả ba?”.
Đoạn Nguyên Nhựt đắn đo hồi lâu rồi lên tiếng “Rõ ràng người con thích là Uyển Vũ tại sao lại muốn cưới Hàm Linh chứ?”.
Đoạn Phong Lãng rủ mắt: “Ba cũng nhìn ra sao?”.
Đoạn Nguyên Nhựt gật gật đầu “Từ nhiều năm trước ba đã nhìn ra con có tình cảm với con bé đó rồi, ba cũng ủng hộ con mà với lại bây giờ Uyển Vũ quay lại Vịnh Xuyên rồi con không tính bắt đầu lại hay sao?”.
Đoạn Phong Lãng nở nụ cười khổ trên môi: “Có chứ…ngày mà con gặp lại cô ấy sau 8 năm xa cách cảm xúc cứ như vỡ òa trong tim con vậy lúc đó con đã rất vui muốn bước đến ôm lấy cô ấy vào lòng hỏi rằng tại sao lại để con chờ đợi lâu như thế…nhưng mà ba à, con và Uyển Vũ đã không còn khả năng quay lại nữa rồi”.
“Tại vì mẹ của con phản đối có phải không chuyện đó cứ để ba giải quyết” Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ kiên quyết.
Đoạn Phong Lãng thở dài một lúc rồi lên tiếng đáp: “Uyển Vũ kết hôn rồi”.
“Cái gì???” Đoạn Nguyên Nhựt gần như không dám tin vào chuyện mà mình vừa nghe thấy.
Đoạn Phong Lãng nói thêm vào: “Năm năm trước Uyển Vũ đã kết hôn rồi”.
Thoáng chốc cả bầu không khí trở nên yên lặng rồi chùn xuống rõ rệt.
Đoạn Nguyên Nhựt thở dài: “Sao Uyển Vũ lại có thể kết hôn mà quên đi con như thế chứ có lẽ nào là do hoàn cảnh lúc đó hay không?”.
Đoạn Phong Lãng nở một nụ cười đắng chát trên môi: “Ba biết cô ấy kết hôn với người như thế nào không hả? Nếu là con thì con cũng không nghĩ là vì hoàn cảnh đâu ba”.
“Là ai chứ?”.
Đoạn Phong Lãng khẽ thở dài lắc đầu: “Chỉ trách con không bằng người ta mà thôi”.
Qua một lúc Đoạn Nguyên Nhựt lên tiếng: “Uyển Vũ kết hôn rồi con vẫn có thể bắt đầu lại với một người khác tại sao cứ phải là Hàm Linh chứ?”.
Đoạn Phong Lãng khổ sở lên tiếng đáp: “Không cưới được Uyển Vũ con vốn định cả đời này sẽ không kết hôn nữa chỉ là…đêm đó con say quá nên đã lỡ xảy ra chuyện không nên làm với Hàm Linh rồi…con cướp đi lần đầu tiên của cô ấy thì cả đời này phải chịu trách nhiệm với cô ấy thôi ba, hơn nữa trong bụng của Hàm Linh đang mang giọt máu của con cho nên con không thể phủi sách trách nhiệm đó được làm như vậy tàn nhẫn lắm ba ơi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT