“Vậy tại sao anh lại thành lập công ty giải trí Đường Ảnh vì em chứ?”.

Tề Kỳ Nam liền sững người: “Là giám đốc Phương nói với em à?”.

Triệu Tích khẽ lắc đầu: “Vừa nãy là em vô tình nghe thấy anh và giám đốc Phương nói chuyện với nhau…Kỳ Nam à anh vốn còn tình cảm với em và em cũng chỉ có thể yêu anh tại sao chúng ta lại không thể cho nhau một cơ hội chứ?”.

Tề Kỳ Nam rủ mắt: “Anh chỉ sợ là bản thân mình sẽ làm em thất vọng thêm lần nữa mà thôi”.

Ánh mắt của Triệu Tích toát lên vẻ kiên định: “Lần này là em theo đuổi anh…em nhất định không buông tay anh ra một cách trẻ con như lúc trước nữa đâu”.

Nói rồi Triệu Tích nhốm người hôn lên môi của Tề Kỳ Nam một cái làm anh chết trân tại chỗ, qua mấy giây Tề Kỳ Nam bắt đầu có phản ứng anh vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Triệu Tích rồi hôn lại cô.

Cả hai người có một nụ hôn nồng nàn ngọt ngào kéo dài, sau đó Tề Kỳ Nam nhìn vào mắt của Triệu Tích rồi nói: “Lần sau nên để anh là người chủ động”.

Triệu Tích khẽ cười hạnh phúc: “Vậy là xem như thành giao nha, em trở thành người đại diện của tập đoàn Hoàng Kim còn anh sẽ trở thành người đàn ông của cuộc đời em”.

Tề Kỳ Nam chủ động hôn môi Triệu Tích lần nữa rồi nhìn cô mỉm cười đáp: “Được”.

Tề Kỳ Nam cứ nghĩ gặp lại Triệu Tích sẽ chỉ làm mối quan hệ giữa anh và cô trở nên căng thẳng sợ rằng ngay cả làm bạn cũng không thể cho nên anh mới lo lắng. Ai ngờ cái kết lại nằm ngoài sức tưởng tượng Tề Kỳ Nam không những thuyết phục Triệu Tích ký hợp đồng làm người đại diện với tập đoàn Hoàng Kim còn tìm lại được mối tình mà mình vô tình đánh mất thời non trẻ.

Tề Lăng Hạo thông báo việc tổ chức Lễ kỷ niệm của công ty với Tề Bách Hào và dặn người in thiệp mời theo yêu cầu của ông.

Tề Lăng Hạo đích thân gọi video cho cô út của mình là Tề Dận, cả hai cô cháu nhìn thấy nhau qua webcam.

“Con chào cô út ạ”.

Tề Dận khẽ cười dịu dàng với Tề Lăng Hạo: “Hôm nay con gọi video cho cô là có chuyện gì rồi phải không?”.

Tề Lăng Hạo cầm tấm thiệp mời dự Lễ kỷ niệm Ngày thành lập tập đoàn Hoàng Kim lên cho Tề Dận xem rồi nói: “Dạ con xin phép được mời nhị tiểu thư của Tề gia về tham dự Lễ kỷ niệm thành lập công ty của gia đình ạ”.

Tề Dận liền mỉm cười lên tiếng đáp: “Cô có tuổi rồi phải gọi là lão tiểu thư thì có”.

“Cô út của con vẫn đẹp mà, không hề già đi tí nào hết”.

“Con chỉ khéo cái miệng nịn cô mà thôi”.

Sau vài câu nói đùa với Tề Dận thì Tề Lăng Hạo nghiêm túc lên tiếng: “Cô út à, lâu lâu Hoàng Kim mới tổ chức Lễ kỷ niệm lớn như vậy nên cô sắp xếp thời gian về dự với con được không cô?”.

Tề Dận suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Được rồi cô sẽ thu xếp thời gian về nước dù sao thì đích thân Phó Chủ tịch lên tiếng mời mà không về thì có lỗi lắm”.

Tề Lăng Hạo mỉm cười đáp: “Cô về thì tốt rồi”.

Thời gian này cả Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đều phải chạy nước rút để hoàn thành những kế hoạch mà bản thân đã đặt ra nên cả hai đều bận rộn.

Tề Lăng Hạo mỗi ngày đều xem tiến độ chuẩn bị Lễ kỷ niệm thành lập công ty còn Kiều Uyển Vũ thì phải hoàn tất những sản phẩm trong bộ sưu tập của mình để chuẩn bị ra mắt công chúng nhân dịp đầu xuân.

Tề Dận đáp đáp chuyến bay về tới thành phố Vịnh Xuyên nhưng bà còn đi thăm một số người bạn nên không có về Tề Trạch Viên mà đi thăm mấy người thân lâu năm mất vài ngày rồi mới về Tề gia.

Tề Bách Hào nhìn thấy Tề Dận về nhà thì liền vui mừng ra mặt: “Em đó đi bao nhiêu năm cuối cùng cũng chịu trở về nhà rồi”.

Tề Dận mỉm cười dịu dàng: “Lần này đích thân cháu trai mời về dự Lễ kỷ niệm thành lập công ty cho nên em mới phải sắp xếp thời gian về đây đó”.

Tề Bách Hào biết lý do vì sao mà bao nhiêu năm qua Tề Dận cứ ở nước ngoài không chịu về nhà, ông khẽ thở dài một tiếng rồi đặt tay lên vai Tề Dận: “Anh biết em trốn tránh ba mẹ nên mới chọn sống cô đơn ở nước ngoài nhưng mà giờ ba mẹ đều mất hết rồi em về nhà sống cùng với anh đi”.

Tề Dận rủ mắt khi nghe Tề Bách Hào nhắc đến ba mẹ của họ: “Năm đó là em một mực cãi lời cha mẹ em cảm thấy mình không có tư cách để bước chân về Tề Trạch Viên nữa, em cảm giác mình như một vết xước trong đời của ba mẹ vậy”.

“Hôn sự mà ba mẹ sắp đặt cho em vốn rất tốt chỉ là người đó không phải người em để tâm nên nhất quyết từ chối, lúc đầu khi em tự ý hủy hôn với người ta ba mẹ đã rất tức giận nhưng mà sau này ba mẹ đã nghĩ lại đã tha thứ cho em rồi”.

Tề Dận nghe vậy thì khóe mắt đỏ hoe lên, giọng cô nghẹn lại: “Đến bây giờ em lại thấy hối hận vì năm xưa không nghe theo lời của ba mẹ lấy một người đàn ông tốt để nương tựa…đến cuối cùng tuổi xuân cạn dần mà vẫn một mình cô đơn lẻ bóng…em hối hận rồi nhưng mà lại không thể nói câu xin lỗi với ba mẹ được”.

Nước mắt của Tề Dận chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của cô, Tề Bách Hào ôm lấy em gái vào lòng lên tiếng an ủi: “Chuyện cũng qua lâu rồi, em đừng tự trách mình nữa âu cũng là duyên số thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play