Tề Bách Hào liền quay sang Mạc Hy Nhi rồi lên tiếng hỏi: “Vậy tại sao con dám nói với dượng là Uyển Vũ đưa ra chủ ý rủ Lăng Hạo đến Du Sơn rồi ép nó phải ra vách núi chụp ảnh mới khiến nó rơi vào nguy hiểm như thế này hả?”.
Mạc Hy Nhi đứng một bên cúi đầu không lên tiếng sau đó cô ta lý nhí trong miệng: “Dạ con đoán là anh Hạo gặp chuyện đều là lỗi của Uyển Vũ nên mới dám nói như vậy ạ”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỏng mỉm cười khinh rẻ lên tiếng: “Ba à, lần sau có chuyện gì xảy ra con cũng xin ba suy xét cho kỹ đừng nghe lời nói dối một phía của người ngoài cuộc như thế lại ảnh hướng đến tình cảm gia đình”.
Tề phu nhân cũng cúi gầm mặt chẳng dám lên tiếng nói lời nào mà lẳng lặng hướng mắt nhìn về phía của Mạc Hy Nhi rồi liếc một cái.
Tề Bạch Hào đưa mắt nhìn Kiều Uyển Vũ lại thẹn quá hóa giận đi một nước ra khỏi Hoàng Kim Uyển Cảnh không dám quay đầu nhìn lại.
Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi cũng nối bước theo sau chạy như ma đuổi.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ quay sang nhìn Bạch Lục Kỳ chằm chằm chẳng phải con bé này ghét cô lắm sao hà cớ gì hôm nay lại đi bên vực cho cô như thế chứ, mặc dù lần trước ở Du Sơn về thái độ của Bạch Lục Kỳ đối với cô đã mềm mỏng hơn rất nhiều nhưng không ngờ những thành kiến ban đầu hoàn toàn biến mất hết.
Bạch Lục Kỳ bị nhìn đến sởn cả gai óc liền lên tiếng: “Làm gì mà em nhìn chị ghê thế?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười đáp: “Em chỉ tính nói cảm ơn thôi mà”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ ngại ngùng: “Cảm ơn gì chứ, là chuyện nên làm thôi”.
“Ừm…”.
Không gian trở nên yên tĩnh khá ngượng ngạo, Bạch Lục Kỳ lại lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo sao rồi vẫn chưa tỉnh lại nữa hả?”.
Kiều Uyển Vũ rũ mắt tỏ vẻ lo lắng: “Vẫn chưa tỉnh lại, đã gần một tuần trôi qua rồi em thấy rất lo quá”.
Bạch Lục Kỳ nghĩ nghĩ gì đó rồi nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ lên tiếng trấn an cô: “Lăng Hạo nhất định không sao đâu em đừng có lo quá, chị sẽ về nói ba nhờ viện trưởng viện quân y giỏi để chuẩn bệnh cho Lăng Hạo xem sao”.
“Viện trưởng viện quân y sao???”.
Bạch Lục Kỳ liền gật đầu: “Ông ấy là bạn thân của ba chị chắc chắn sẽ nhận lời”.
Giọng nói của Tề Lăng Hạo đột ngột vang lên: “Không cần mời viện trưởng viện quân y đến đây đâu?”.
Kiều Uyển Vũ và Bạch Lục Kỳ cùng quay người lại thì thấy Tề Lăng Hạo đang đứng ngay cửa vào phòng khách gió thổi tới làm tóc anh bay lất phất.
Kiều Uyển Vũ cau chặt mày lên tiếng hỏi: “Anh tỉnh lại rồi?”.
Nhìn thấy Tề Lăng Hạo đã tỉnh lại còn có thể đi đứng bình thường và nói chuyện với mình nên Kiều Uyển Vũ vui mừng chạy vội tới ôm chầm lấy anh với cảm xúc vỡ òa: “Thật may là anh đã tỉnh lại Tề Lăng Hạo”.
Tề Lăng Hạo bị thụ sủng nhược kinh nên đứng đơ ra hết mấy giây anh thật không ngờ cô lại vui mừng như thế, qua mấy giây anh đưa lên ôm lấy Kiều Uyển Vũ rồi thì thầm vào tai cô: “Em không cho phép anh chết thì làm sao mà anh dám chết được chứ”.
Kiều Uyển Vũ buông Tề Lăng Hạo ra đưa mắt ngắm nhìn anh trong khoảng cách gần rồi lên tiếng oán trách: “Anh còn đùa được sao hả?”.
Bạch Lục Kỳ cũng há hốc mồm: “Đây đúng là kỳ tích rồi, anh Nhiếp Thần bảo là hôn mê tạm thời cơ mà”.
Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi cười nhẹ một cái: “Cái gì mà hôn mê tạm thời chứ chẳng qua em muốn Uyển Vũ ở bên cạnh chăm sóc ít ngày nên mới bảo Nhiếp Thần nói vậy thôi”.
Cả Kiều Uyển Vũ và Bạch Lục Kỳ cùng đồng thanh thốt lên: “Cái gì?” với vẻ mặt vô cùng ai oán.
Bạch Lục Kỳ trợn mắt lên: “Này Tề Lăng Hạo quá đáng vừa vừa phải phải thôi chứ, cứ cho là em ghét chị cố tình giả vờ bị hôn mê để chị hối hận về những chuyện mà chị đã gây ra đi thì cũng được nhưng tại sao em lại lừa gạt luôn Uyển Vũ chứ…em có biết cái hôm em được đưa vào phòng cấp cứu Uyển Vũ đã ngồi bên ngoài cả đêm để chờ đợi trong lo lắng không vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ kinh ngạc quay sang nhìn Bạch Lục Kỳ rồi lên tiếng hỏi: “Chị Lục Kỳ tại sao lại biết em ngồi chờ cả đêm bên ngoài phòng cấp cứu vậy hả?”.
Bạch Lục Kỳ cúi đầu rủ mắt: “Thật ra tối hôm đó anh Lục Tinh đã dẫn chị đến bệnh viện và chị…đã nhìn thấy em ngồi trước phòng cấp cứu với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, lo lắng, chẳng những chị còn thấy em khóc vì sợ mất Lăng Hạo nữa…”.
Bạch Lục Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt áy náy: “Uyển Vũ à, chị thật sự xin lỗi vì trước đó đã có thái độ không tốt với em nhưng tận mắt tình cảm mà em dành cho Lăng Hạo thì chị biết bản thân mình đã sai thật rồi….em có thể nào tha thứ cho chị một lần được không vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ nắm lấy tay của Bạch Lục Kỳ rồi khẽ cười với cô: “Chị Lục Kỳ đừng nghĩ nhiều nữa em không có trách gì chị hết với lại mấy hôm nay chị đã bỏ thời gian đến Hoàng Kim Uyển Cảnh cùng chăm sóc Lăng Hạo với em đều đó chứng tỏ là chị đã rất có thành ý rồi”.
Bạch Lục Kỳ nở một nụ cười ngây ngô thân thiện: “Vậy là từ bây giờ chúng ta sẽ trở thành chị em tốt của nhau được không?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu đồng ý: “Được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT