Kiều Uyển Vũ cầm điện thoại đứng dậy đi ra ban công rồi lên tiếng đáp: “Bác sĩ nói tim của Lăng Hạo ngừng đập hơi lâu dẫn đến thiếu oxy lên não nên tạm thời anh ấy sẽ hôn mê bất tỉnh không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy”.

Vẻ mặt của Tề Cẩm Giang hốt hoảng ra mặt: “Cái gì cơ anh hai hôn mê bất tỉnh không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy sao? Tại sao lại có thể như vậy được chứ chẳng lẽ lúc bị tuột dây rơi xuống anh hai đã gặp chuyện khác sao?”.

Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Chị cũng không biết nữa…hy vọng là anh ấy có thể tỉnh lại dù bắt chị đền bằng mạng sống của được đi”.

“Ngày mai em sẽ đến Hoàng Kim Uyển Cảnh thăm anh hai và chị nha”.

“Uhm”.

Tề Cẩm Giang vừa cúp máy quay người lại thì giật mình khi thấy Mạc Hy Nhi đang đứng phía sau mình.

“Chị làm cái gì mà đứng đó như bóng ma vậy hả?” Tề Cẩm Giang tỏ thái độ tức giận với Mạc Hy Nhi.

Mạc Hy Nhi liền nhếch môi mỉm cười lên tiếng đáp: “Không phải chị như bóng ma mà là do em có tật giật mình đó thôi”.



“Tôi có làm gì sai mà phải giật mình chứ?”.

Mạc Hy Nhi khoanh hai tay trước ngực tỏ thái độ ngạo nghễ: “Em không có làm sai mà là người đang sống ở Hoàng Kim Uyển Cảnh làm sai mới đúng”.

Tề Cẩm Giang giả lả lên tiếng hỏi: “Chị nói vậy là có ý gì hả?”.

“Mấy hôm nay dượng đang thắc mắc là tại sao anh Hạo lại không đến công ty giải quyết công việc liên quan đến dự án mới, vừa nãy chị lại nghe em bảo rằng ‘anh hai hôn mê bất tỉnh không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy’ điều này chứng tỏ rằng anh Hạo đang gặp vấn đề gì đó rất nghiêm trọng có đúng không hả?”.

Tề Cẩm Giang nhíu mày: “Mạc Hy Nhi chuyện của Tề gia không liên quan đến chị, tốt nhất là chị giữ cái mồm cho tốt nếu không chị nhất định sống không yên với tôi đâu đó”.

Mạc Hy Nhi cười nhếch mép rồi lên tiếng đáp: “Chị đương nhiên biết thân biết phận đâu có dám làm càng quấy như vị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận kia”.

Tề Cẩm Giang trừng mắt nhìn Mạc Hy Nhi rồi lên tiếng đáp: “Biết điều như vậy mới có thể tồn tại được lâu”.

Chờ lúc Tề Cẩm Giang bỏ đi rồi ánh mắt của Mạc Hy Nhi liền hiện lên vẻ thâm độc thầm nghĩ trong đầu “Chờ ngày mà tao leo lên vị trí chủ mẫu của Tề gia thì mày là người đầu tiên tao tống cổ ra đường đó con ranh”.

Bạch Lục Kỳ lại đến Hoàng Kim Uyển Cảnh lần này cô đi cùng Bạch Lục Tinh nên không ồn ào như lúc trước mà trông nhu mì hẳn ra, hai người còn mang theo rất nhiều đồ để tẩm bổ cho người bệnh nữa.

Kiều Uyển Vũ nghe quản gia báo lại có Bạch Lục Tinh và Bạch Lục Kỳ đến thăm thì đi xuống phòng khách tiếp họ.

“Em chào anh Lục Tinh và chị Lục Kỳ ạ”.

Bạch Lục Tinh lên tiếng trước: “Người nhà với nhau cả nên em đừng khách sao làm gì…không biết Lăng Hạo thế nào rồi?”.

Kiều Uyển Vũ rủ mắt thở dài: “Bác sĩ nói anh ấy tạm thời rơi vào hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại, ngày nào cũng có viện trưởng Nhiếp Thần ghé sang đây thăm khám nhưng tình hình không có tiến triển tốt là bao”.

Nhìn vẻ mặt phờ phạc xanh xao của Kiều Uyển Vũ, Bạch Lục Kỳ cảm nhận được rằng hình như Kiều Uyển Vũ lại gầy hơn lần trước cô gặp nên áy náy lên tiếng: “Uyển Vũ à, chị xin lỗi tất cả đều tại chị mà ra hết”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Cũng chẳng phải tại chị đâu chẳng qua phần số nó vậy thì chấp nhận thôi”.

“Không phải đâu nếu lúc đó chị bình tĩnh hơn và không có thành kiến mà đẩy em vào vùng đá lở thì em đã không rơi xuống vực thẳm, nếu chị không rủ Doãn Ngạn Nhi đi cùng Lăng Hạo cũng sẽ không vì vậy mà nằm bất động như bây giờ, tất cả là lỗi của chị…chị xin lỗi em”.

Kiều Uyển Vũ xua tay: “Em không dám trách chị gì hết chỉ mong rằng Lăng Hạo có thể tỉnh lại là tốt rồi…tất cả những chuyện này nên để em gánh thay anh ấy mới đúng”.

Bạch Lục Tinh lên tiếng an ủi Kiều Uyển Vũ: “Anh tin là Lăng Hạo có thể vượt qua được mà, em cũng cố gắng lạc quan lên nha đừng suy nghĩ tiêu cực quá lại hại đến sức khỏe của mình”.

Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lục Tinh bằng ánh mắt cảm kích: “Em cảm ơn anh lần trước đã cứu mạng của em và Lăng Hạo, hôm đó mọi việc diễn ra quá nhanh nên em vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn anh”.

Bạch Lục Tinh khẽ cười đáp lại: “Cảm ơn gì chứ, em là vợ của Lăng Hạo thì cũng tức là em của anh là người Bạch gia, đừng nói mấy lời khách khí sáo rỗng đó nữa”.

“Dạ anh”.

“À anh có thể lên phòng thăm Lăng Hạo một chút được không?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Dạ được ạ, để em dẫn đường cho hai người”.

Lúc Bạch Lục Kỳ tận mắt nhìn thấy người em trai mà cô luôn thần tượng ngưỡng mộ nhất nằm yên trên giường thì cô cảm thấy vô cùng ân hận và áy náy.

Bạch Lục Kỳ quay sang nắm lấy cánh tay của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Uyển Vũ à, từ ngày mai chị sẽ đến Hoàng Kim Uyển Cảnh để phụ em chăm sóc cho Lăng Hạo nha”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ái ngại: “Chỉ sợ ảnh hướng đến giờ giấc đến trường của chị thôi, thời gian của chị đâu có được tự do như em”.

Bạch Lục Kỳ liền xua tay: “Không ảnh hưởng đâu, tan học chị sẽ qua đây với em, chị sẽ cùng em chăm sóc cho Lăng Hạo đến lúc em ấy tỉnh lại mới thôi”.

“Chuyện này thật sợ phiền chị thôi” Kiều Uyển Vũ vẫn tỏ vẻ ái ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play