Kiều Uyển Vũ xưa nay cũng có nghe qua gia pháp của Bạch gia rất nghiêm minh nhưng mà đánh một cô gái 20 roi thì chắc chắn là chịu không nổi rồi nên liền lên tiếng nói với Bạch Lục Tranh: “Ông nội à, tuy tụi con gọi chị Lục Kỳ bằng một tiếng chị nhưng mà tính theo tuổi tác thì chị ấy vẫn chỉ là một nữ sinh mới học cấp 3 thôi vẫn còn chưa trưởng thành chưa hiểu hết chuyện cho nên con xin ông có thể rộng lượng bỏ qua cho chị ấy một lần”.
Tề Lăng Hạo cũng nói thêm vào vài câu: “Phải đó ông ngoại dù sao chúng ta cũng là người một nhà đừng vì người thân mà làm đau một người thân khác lại thành ra ganh ghét lẫn nhau về sau”.
Bạch Lục Tranh thở dài lắc đầu rồi quay sang nhìn Bạch Lục Kỳ: “Con luôn miệng nói Uyển Vũ không xứng đáng với Lăng Hạo nhưng con nhìn lại con xem bản thân con xuất thân danh giá nhưng cách đối nhân xử thế lại vô cùng nghèo nàn ích kỷ cái đó mới là không cùng đẳng cấp với người ta đó”.
Lý Tương Cầm liền đụng nhẹ vào tay của Bạch Lục Kỳ rồi lên tiếng nhắc nhở: “Còn không mau xin lỗi Lăng Hạo và Uyển Vũ đi con”.
Bạch Lục Kỳ vốn không cam tâm nhưng nếu hôm nay cô cứ tiếp tục cứng đầu thì người chịu thiệt thòi chắc chắn chỉ có mình cô mà thôi nên giả lả ăn năn hối hận lên tiếng: “Lăng Hạo, Uyển Vũ cho chị xin lỗi nhé là chị còn nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời nên mới ăn nói khó nghe như thế mong là hai người sẽ bỏ qua cho chị”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hài lòng với kết quả này: “Chị biết bản thân sai ở đâu là tốt rồi”.
Không khí ngột ngạt quá cũng khó chịu vô cùng, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong nên Phương Vân tươi cười lên tiếng: “Thôi chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm đi mấy đứa hôm nay cả nhà đoàn viên đừng để mấy chuyện không đâu ảnh hưởng đến không khí gia đình nữa”.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, Bạch Lục Kỳ ngồi nhìn Kiều Uyển Vũ nói cười với ông bà nội và ba mẹ của mình bằng ánh mắt sắc lạnh, tay cô bên dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm trong đầu thầm nghĩ “Tôi nhất định trả mối thù ngày hôm nay với cô đó Kiều Uyển Vũ, tôi chống mắt lên mà xem cô vui vẻ được bao lâu”.
Lúc về Hoàng Kim Uyển Cảnh rồi Kiều Uyển Vũ mới nói với Tề Lăng Hạo: “Em nghĩ là sau sự việc ngày hôm nay thì chắc chắn Bạch Lục Kỳ sẽ còn ghét em hơn chứ không giải quyết được gì hết”.
Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo vẫn điềm tĩnh: “Anh thừa biết con nhỏ đó thù dai cỡ nào mà nó nhất định không bỏ qua đâu nhưng anh vẫn muốn nó biết rằng những suy nghĩ của nó vô cùng hoang đường và tất cả mọi người sẽ không có ai đứng về phía của nó hết, mục đích ngày hôm nay chỉ có vậy thôi”.
Kiều Uyển Vũ nhăn mày: “Nói thật là gả cho anh xong em gặp toàn cao thủ khó đối phó không à thật là mệt mỏi mà”.
Tề Lăng Hạo vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Uyển Vũ, cằm anh đặt trên vai cô rất là tình tứ: “Vì biết em phải chịu nhiều thiệt thòi nên anh đã mua một căn penthouse ở thành phố New York, đến giáng sinh này chúng ta đến đó du lịch được không?! Xem như anh bồi thường những mất mát về mặt tinh thần cho em đó”.
“Nghe ra cũng không tệ”.
Sự việc lần trước ở Bạch gia, Bạch Lục Kỳ nói mấy lời khó nghe về Kiều Uyển Vũ đã bị tất cả mọi người trong nhà mắng cho một trận, thậm chí Bạch Lục Tranh còn tính sử dụng gia pháp để phạt Bạch Lục Kỳ.
Tuy là Kiều Uyển Vũ lên tiếng xin nên Bạch Lục Tranh mới đồng ý bỏ qua cho Bạch Lục Kỳ nhưng trong thâm tâm cô ta vẫn rất không thích Kiều Uyển Vũ, ngoài mặt thì cô giả vờ khuất phục nhưng sâu bên trong cô vẫn nuôi dưỡng kế hoạch để Tề Lăng Hạo gặp Dõan Ngạn Nhi.
Bạch Lục Kỳ đến văn phòng làm việc của Tề Lăng Hạo ở tập đoàn Hoàng Kim tìm gặp anh để nói chuyện, vì biết là Tề Lăng Hạo rất quyết đoán trong chuyện của Kiều Uyển Vũ nên lần này Bạch Lục Kỳ đành xuống nước nhỏ để lấy lại thiện cảm của anh.
Tề Lăng Hạo đưa mắt nhìn Bạch Lục Kỳ rồi lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Hôm nay chị đến đây lại muốn gây sự gì nữa vậy hả?”.
Bạch Lục Kỳ cúi đầu tỏ vẻ đã ăn năn hối lỗi lên tiếng đáp: “Lăng Hạo à, chị xin lỗi vì chuyện lần trước đã có thái độ không tốt về Uyển Vũ nhưng mà hôm đó chị cũng bị ông bà nội và ba mẹ cho một trận rồi…em có thể nào bỏ qua cho chị một lần được không?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày tỏ vẻ bất lực với những thành phần bất hảo suốt ngày cứ phản đối chuyện anh và Kiều Uyển Vũ đã kết hôn rồi, hết người bên Tề gia lại tới Bạch Lục Kỳ nếu không vì tình thân anh cũng đã không nể mặt rồi.
Tề Lăng Hạo thật sự không hiểu nổi anh đủ tuổi trưởng thành rồi có thể tự quyết định cuộc đời của mình những người khác lấy quyền gì mà cứ bắt anh phải yêu người này cưới người nọ cơ chứ.
“Em đã quá mệt mỏi với những người phản đối chuyện hôn nhân của em và Uyển Vũ rồi, nếu không chấp nhận được cô ấy thì sau này xem như không phải người thân của em cũng được, em không muốn nghe bất cứ câu nào về chuyện này nữa”.
Tay của Bạch Lục Kỳ nắm chặt lại để trên đùi, trong lòng cô ta thầm không cam tâm “Kiều Uyển Vũ đó là ai mà có thể cướp mất đi cả trái tim và linh hồn của Lăng Hạo như thế chứ, em ấy có thể cô ta mà không màng đến tình thân luôn hay sao chứ?!”.
Mặc dù trong lòng thì đang kêu gào thảm thiết không chấp nhận nhưng ngoài mặt Bạch Lục Kỳ vẫn ráng gượng cười lên tiếng: “Chị xin lỗi, chị hứa sẽ không bao giờ tái phạm lại lỗi như thế nữa”.
Tề Lăng Hạo gật đầu: “Chị biết sai và sửa sai là một điều tốt rồi xem như em chấp nhận lời xin lỗi của chị đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT