Thứ Hai, Tân Y Dật dậy từ sáng sớm, chỉnh sửa lại bản kế hoạch của mình một lượt, in ra đặt vào bìa tài liệu, đi tới nơi hẹn.
Khi cô tới nhà hàng, Lưu Tiêu vẫn chưa tới. Cô ngồi vào bàn chờ đợi, trong lòng thoáng chút thấp thỏm.
Cho tới hôm nay, cô đã tìm gặp hết những người có khả năng hợp tác, song vẫn chưa chốt được với một bên nào.
Thực tế là trước thời điểm hiện tại, cô cũng chưa từng hợp tác chính thức với Lưu Tiêu lần nào, chỉ mới có duyên gặp mặt một lần. Cô biết Lưu Tiêu là nhà sản xuất phim có thâm niên, có quan hệ rất rộng trong giới, vả lại từ trong điện thoại thì có vẻ Lưu Tiêu có hứng thú với dự án này của cô. Cô thầm mong hôm nay sẽ có bước biến chuyển…
Không lâu sau, một người phụ nữ trung tuổi đi vào nhà hàng. Tân Y Dật trông thấy từ xa, vội đứng dậy vẫy tay ra hiệu.
Người phụ nữ nhanh chóng đi tới.
“Cô Tân, lâu quá không gặp rồi! Hồi trước cứ muốn hẹn cô ăn bữa cơm, phải tội bận quá, chẳng kiếm được thời gian đâu. Hôm nay coi như lại gặp mặt rồi!” Lưu Tiêu niềm nở giang rộng hai tay.
Nhà sản xuất đều rất giỏi giao tiếp, Tân Y Dật đã quen từ lâu, bước lên ôm chị ta.
Sau một hồi ôn chuyện, hai người ngồi xuống, gọi trước mấy món ăn rồi lập tức bàn vào việc chính.
Lưu Tiêu hỏi: “Cô Tân này, nói thử phim mới của cô chị nghe xem? Chị nghe nói là viết về phóng viên?”
Tân Y Dật gật đầu: “Phải. Đây là bản kế hoạch của em, chị có thể xem trước.”
Cô mở túi lấy bản kế hoạch đưa sang, thuật lại sơ lược cốt truyện: “Là như thế này. Hồi bé vì bố nữ chính ngoại tình nên bố mẹ cô ấy ly hôn. Bố cô ấy và mẹ kế lại sinh một cô con gái, mẹ cô ấy cũng tái giá với người khác. Tuy từ nhỏ điều kiện vật chất luôn đủ đầy, nhưng những trải nghiệm thuở ấu thơ đã khiến tính cách cô ấy trở nên lạnh nhạt, ích kỷ.”
“Bố cô ấy là giám đốc đài truyền hình, sau khi tốt nghiệp cô ấy cũng trở thành phóng viên. Bởi vì trong lòng ôm thù hận với bố, mục tiêu của cô ấy chính là một ngày nọ có thể thay thế cũng như vượt qua bố mình. Sau khi trở thành phóng viên, nữ chính đã rất cố gắng, một lòng muốn moi được tin động trời, chưa từng để ý cũng không muốn viết những tin báo không thể khiến người ta chú ý.”
“Mới đầu cô ấy rất thành công, bởi vì sự cố gắng của mình, cô ấy liên tục lập được nhiều thành tích, chỉ làm việc một năm đã có cơ hội thăng chức. Nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách, cô ấy đắc tội không ít người, cũng chịu rất nhiều lời chỉ trích.”
Lưu Tiêu im lặng lắng nghe, không nói một lời. Hình tượng nữ chính thế này không phải kiểu xinh – trắng – ngơ được sản xuất đại trà trong phim truyền hình hiện giờ, tuy rằng tới thời điểm hiện tại vẫn không được ưa thích nhưng quả thật là kiểu nhân vật rất thú vị.
Tân Y Dật nói tiếp: “Trong vụ án ở một người vị thành niên, cô ấy tiến hành đào sâu về quá trình trưởng thành của tất cả những kẻ phạm tội, chỉ ra sự coi thường và dung dưỡng của phụ huynh, thầy cô giáo trước thói ác của những tội phạm thiếu niên ngày xưa, do đó mới khiến cho những tội phạm nhỏ tuổi này ngày càng đi xa trêи con đường lầm lạc, cuối cùng gây ra ác quả không thể cứu vãn. Bài báo cô ấy viết nhanh chóng gây xôn xao trêи mạng, tạo ra ảnh hưởng xã hội to lớn. Khiến cô ấy không ngờ tới chính là không lâu sau khi bài báo xuất bản, một giáo viên bị cô ấy tố cáo đã không chịu nổi áp lực dư luận mà tự sát.”
“Về sau con gái giáo viên nọ tìm tới cô ấy, chỉ trích bài báo của cô ấy đã gây ra ảnh hưởng tồi tệ tới cuộc sống của họ, chỉ trích cô ấy không hề biết tới khó khăn trong giáo ɖu͙ƈ ở những thị trấn nhỏ. Cô con gái cung cấp cho nữ chính lượng lớn tư liệu khi trước cô ấy không tìm được, cô ấy mới nhận ra tuy bài báo của mình đúng là sự thật, song đồng thời cũng theo lối phiến diện. Cuộc điều tra cô ấy cho là sâu tận gốc rễ thực tế vẫn chỉ là mặt nổi bề ngoài.”
“Sự việc này ảnh hưởng rất lớn tới nữ chính, cô ấy bắt đầu nghiền ngẫm về những thứ trước kia mình chưa từng nghĩ tới, cũng bắt đầu để ý tới những người mình chưa từng để ý trước đây.”
“Ngay sau đó lại xảy ra một loạt vụ việc, cô ấy bị bạo lực mạng, chia tay với người yêu, sự nghiệp cũng trượt dốc không phanh, có thể nói là hoàn toàn bị cô lập. Sự việc này đã thay đổi toàn diện nhân sinh quan và giá trị quan của nữ chính. Cô ấy bắt đầu nhìn kĩ lại bản thân, không còn coi giá trị tin tức là thứ quan trọng nhất nữa. So với “vụ việc”, cô ấy bắt đầu quan tâm tới “người” hơn. Mà chính sự quan tâm tới “người”, lại dần giúp cô ấy hiểu thêm về “vụ việc”.”
“Sau đó nữa, nữ chính thay da đổi thịt. Cô ấy bắt đầu thật lòng yêu quý ngành nghề của mình, hơn nữa có được cảm giác về sứ mệnh của nghề này. Cô ấy từ bỏ một số cơ hội, lựa chọn con đường mình thực sự muốn đi. Cô ấy dồn tâm trí vào công việc, cố gắng tiến lên, cuối cùng lại giành được thành công trêи sự nghiệp, cũng có được tình yêu mới – đại khái cốt truyện là như vậy.”
Tân Y Dật kể lại sơ lược tình tiết cốt truyện. Trước khi chắc chắn hợp tác, cô sẽ không kể kĩ càng tình tiết và xây dựng nhân vật.
Lưu Tiêu gật gù. Khung sườn của câu chuyện đã rất rõ ràng, nữ chính trưởng thành, sa đọa, lại thực sự trưởng thành. Đây là một cốt truyện đầy năng lượng.
Chị hài lòng nói: “Chị rất thích đề tài cô chọn. Miễn là tuyên truyền tốt, sau khi chiếu chắc chắn có thể nổi! Bây giờ trong đầu chị đã soạn sẵn vô số phương án tuyên truyền rồi… Trước kia thế mà lại không ai muốn quay ư?!”
Tân Y Dật lắc đầu: “Rất nhiều người muốn mua kịch bản. Nhưng em hi vọng có thể tự chế tác, do vậy…”
Lưu Tiêu đã hiểu: “Cũng phải. Cô không có kinh nghiệm, bên A không dám trao trách nhiệm cho – Cô Tân này, nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ cùng làm phim này, cô thấy sao?”
Trước khi tới Tân Y Dật đã đoán được Lưu Tiêu sẽ muốn tham gia vào phim này. Cô không ngại việc hợp tác, nếu có một chế tác giàu kinh nghiệm hơn giúp đỡ, bất kể khi tìm kiếm đầu tư hay trong quá trình sản xuất đều sẽ nhẹ nhàng hơn.
Dù vậy, họ vẫn phải có cùng chí hướng trước đã.
Chưa đợi Tân Y Dật lên tiếng, Lưu Tiêu đã chủ động hỏi trước: “Đã viết về phóng viên, thế hẳn trong phim này sẽ đề cập tới rất nhiều vụ việc?”
Tân Y Dật gật đầu. Mấy năm nay cô đã thu nhặt được rất nhiều hồ sơ vụ việc, cuối cùng lựa chọn những vấn đề liên quan tới đời sống xã hội như vấn đề giáo ɖu͙ƈ, vấn đề quản lý thực phẩm, vấn đề nhân quyền tại nơi làm việc, tái hiện một số vụ việc rất điển hình cũng nhiều khả năng khiến người xem suy ngẫm.
Lưu Tiêu hào hứng nói: “Chị đề nghị cô có thể viết nhiều về đề tài mâu thuẫn về giới, ví dụ ly hôn, đàn ông phụ bạc, ngoại tình, những sự việc cẩu huyết kiểu vậy, đoan chắc có thể chọc trúng điểm G của người xem!”
“…” Tân Y Dật khẽ nhíu mày, uyển chuyển nói, “Bộ phim này em định viết về một số mâu thuẫn xã hội phức tạp hơn.”
Lưu Tiêu xua tay: “Vậy có ảnh hưởng gì, cô cứ thêm vào các vụ việc mấy gã tồi bị vả mặt, khiến người ta xem thấy sướиɠ là được. Không nhất thiết phải đào sâu quá, thứ cô cho là sâu sắc trêи thực tế người ta chẳng hiểu đâu, người xem ngốc lắm.”
Tân Y Dật lại nhíu mày.
Bởi vì là biên kịch, cô có thể viết phim cẩu huyết, cũng có thể viết phim “xem mà sướиɠ rơn”. Nhưng “Kiến thế” thì khác. Mỗi một nhân vật trong “Kiến thế” đều sắc nét mà lại mâu thuẫn, không một nhân vật nào bị lặp lại, một chiều, bởi vì cô muốn khắc họa ra sự phức tạp của nhân tính.
Còn việc người xem ngốc… Chỉ có thể nói, nhà sản xuất coi người xem là một đám ngốc, sẽ chỉ thu hút toàn những kẻ ngốc tới xem.
Nhưng trước mắt cô vẫn trông chờ vào nguồn tài nguyên Lưu Tiêu mang tới, vì vậy đành cố nhịn không nổi giận. Cô đang đắn đo xem làm thế nào để trao đổi thấu đáo vấn đề này, Lưu Tiêu lại đã tự nói tự nghe một thôi một hồi.
“Còn nữa, chị nghe cô mới nói là hình như có vụ án tội phạm vị thành niên? Chị không biết cụ thể cô viết thế nào, hẳn có lấy cảm hứng từ vụ việc trong thực tế? Chị đề nghị cô nên lấy nguyên mẫu từ những vụ án thu hút được sự chú ý từ dân chúng. Làm vậy thì tới khi phim công chiếu chúng ta sẽ tìm mấy blogger đào lại vụ án nguyên mẫu ra thảo luận, thậm chí còn có thể mời một số phóng viên thực thụ đi tìm hiểu vụ án đó, sẽ rất dễ đẩy đề tài hot lên!”
Lưu Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy tương lai trải hoa hồng rực rỡ: “Chị đã nghĩ sẵn cả trăm tiêu đề hotsearch rồi, phim này của chúng ta không nổi thì thật là không có thiên lý!”
Chị ta không nhận ra là khi mình nói những lời này, sắc mặt Tân Y Dật đã trở nên rất tệ.
Khi biên soạn các vụ việc, quả thật Tân Y Dật có tham khảo thực tế, tuy vậy cô đã cẩn thận thêm thắt biến đổi đi, nguyên nhân chính vì để người xem không liên tưởng tới vụ việc nguyên mẫu.
Nên biết rằng nếu những vụ án đã qua đi lại bị mang lên phim truyền hình rồi dùng chiêu trò tuyên truyền phổ biến thật rộng, nó sẽ là lưỡi dao bồi vào nỗi đau của người bị hại, gia đình người bị hại và thậm chí cả gia đình kẻ phạm tội.
Cô nghiêm giọng từ chối: “Em không đồng ý tuyên truyền bằng cách đấy. Em hy vọng người xem chú ý tới hiện tượng xã hội em miêu tả chứ không phải chú ý tới cá nhân trong hiện thực. Việc này sẽ gây ra thương tổn tới họ!”
Lưu Tiêu ngỡ ngàng.
Chị ta quan sát sắc mặt Tân Y Dật một lúc, buồn cười hỏi: “Cô Tân ơi, nếu không đồng ý thì cô có ý tưởng gì rồi? Hay phải nói là, cô làm thế nào để đảm bảo phim này sẽ nổi lên?”
Tân Y Dật cũng cười hỏi lại: “Phim hãy chưa quay, dựa vào đâu có thể đảm bảo nhất định sẽ nổi? Tất nhiên em hy vọng bộ phim được chú ý tới, nhưng tiền đề là phải đảm bảo được chất lượng và dư luận đã.”
Lưu Tiêu lắc đầu: “Không phải chứ. Chẳng lẽ dư luận không phải thứ còn khó mà khống chế hơn cả độ nổi hay hay? Nếu cô mong có người đầu tư vào phim này, thì trước tiên phải đảm bảo được nó có thể nổi lên, sau đó mới mong người xem cho đánh giá tốt!”
Chị ta nói quá chắc chắn hùng hồn, thế mà khiến Tân Y Dật váng cả óc.
Lưu Tiêu lại tiếp: “Cô Tân, có lẽ do cô chưa từng làm sản xuất, về mặt này chị có kinh nghiệm hơn cô nhiều. Chị hiểu có thể vì cô có thứ nghệ thuật muốn theo đuổi, nhưng nhà đầu tư là nhà từ thiện chắc? Họ bỏ tiền giúp cô thực hiện lý tưởng? Không có chuyện đó đâu. Họ cho cô tiền, chỉ có thể vì cô có thể giúp họ kiếm tiền!”
Chị ta lại lật lật bản kế hoạch Tân Y Dật đã đổ rất nhiều tâm huyết: “Những thứ viết trong bản kế hoạch của cô đều chẳng có tác dụng gì hết! Cô viết lại những điều chị mới nói vào đây, chị đảm bảo toàn bộ bên A đều sẽ chạy dài sau cô xin được quay phim này!”
Tân Y Dật cảm tưởng mình đang ngồi trong một lớp dạy cách thành công, Lưu Tiêu là vị diễn giả sôi nổi nhiệt huyết, cảm xúc của chị ta luôn đầy ắp như vậy, lời nói ra là kinh kiển như thế — “Miễn là làm như chị nói, đoan chắc cô kiếm bộn!” “Không cần 999, không cần 99, chỉ cần 9.9 (1)! Nếu không thành công, trả lại học phí!”
(1) Câu quảng cáo thường được dùng để rao giá hàng.
Tưởng tượng như thế khiến cô không nhịn được cười.
Lưu Tiêu không vui: “Cô Tân cười gì vậy? Chị nói không đúng hay sao?”
Tân Y Dật lắc đầu: “Không, chị nói rất đúng.”
Thoạt tiên Lưu Tiêu ngẩn ra, kế đó vui vẻ: Chị ta thuyết phục được Tân Y Dật rồi.
Tân Y Dật nhoẻn cười: “Chị Lưu, nếu chị có dự án khác, có thể đặt em viết kịch bản. Em là biên kịch chuyên nghiệp, miễn là thù lao hợp lý, bên A muốn gì em có thể viết đó, trai tồi bồ nhí ngoại tình vả mặt gì đó, em đều viết được – nhưng phim này thì không thể.”
Nụ cười của Lưu Tiêu sượng đơ: “Tại sao lại không thể? Đề tài của phim này thích hợp thế kia mà? Giờ cô đã viết sẵn đại cương rồi, vậy chúng ta làm luôn thôi chứ! Chỉ cần sửa một số nội dung thôi mà.”
“Em muốn tự làm nhà sản xuất, nguyên nhân chính vì không muốn làm như vậy.”
Tân Y Dật không tranh luận với Lưu Tiêu, vì việc này không cần thiết. Chí hướng đã khác thì không thể đồng thuận, chỉ thế không hơn.
Lưu Tiêu lại nóng ruột. Chỉ nghe nói về dàn ý cốt truyện là chị ta đã sinh hứng thú rất lớn với dự án này. Hơn nữa Tân Y Dật là biên kịch có năng lực nổi trội, chỉ cần hai người họ cùng bắt tay làm phim này, chị ta tin chắc trăm phần trăm nó sẽ nổi như cồn! Cơ hội như thế, Lưu Tiêu không muốn để lỡ.
“Cô Tân, tuy rằng chúng ta chưa từng hợp tác, nhưng trong lòng chị cô luôn là một biên kịch rất chuyên nghiệp. Lần này tại sao lại…” Chị ta uốn lưỡi, dùng từ ngữ tương đối uyển chuyển, “Tại sao lại chủ nghĩa lý tưởng như thế?”
Đây mới là lần đầu tiên Tân Y Dật nghe có người hình dung mình bằng từ ngữ như vậy, rất lạ lẫm, cảm giác cũng không tệ. Cô bình tâm đáp: “Kiếm tiền cố nhiên rất quan trọng. Nhưng đối với em, kiếm tiền chỉ là quá trình, không phải mục đích.”
“Chị không hiểu nổi.” Lưu Tiêu phản bác, “Mục đích của cô không phải nên là nghĩ cách để phim được quay trước đã ư? Nếu cô không thỏa hiệp, thậm chí nó còn không có cơ hội được khởi quay!”
“Vậy em sẽ tự quay.”
Lưu Tiêu đứng sững. Tân Y Dật điên rồi ư? Tự quay? Bộ là trúng xổ số hay dựa được nhà lắm của nào rồi? Làm sao có thể tự quay được!
Trước cái nhìn chòng chọc rúng động của chị ta, Tân Y Dật không giải thích gì. Cô thản nhiên nói: “Chị Lưu, hy vọng sau này chúng ta có thể có cơ hội hợp tác. Nhưng còn lần này, e là chúng ta không phù hợp.”
……
Ra khỏi nhà hàng, Tân Y Dật xuống bãi đậu xe ngầm.
Cô chui vào trong Hồng Bé Bự, ngồi thật lâu vẫn chưa khởi động xe.
Ban nãy nói Lưu Tiêu quả rất sướиɠ, nhưng sướиɠ xong lại tự trốn đi, việc nên buồn rầu vẫn phải rầu cho hết.
Cô ngồi một mình trong xe trọn mười phút, cuối cùng khởi động máy, quay về văn phòng của mình.
……
Nửa giờ sau, Tân Y Dật đi vào văn phòng.
Giả Thuần Thuần đang ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, thấy cô về, xoay lưng ghế ngả ra sau: “Lão đại? Hôm nay thế nào rồi ạ?”
Tân Y Dật ném túi quẳng mình nằm xoài trêи sô pha, thều thào đáp: “Bít tết của nhà hàng đó ngon ra phết.”
“Hả?” Giả Thuần Thuần ngớ người, nhanh chóng hiểu được ý ẩn trong lời này.
Cô nàng không giỏi việc an ủi người ta, không biết nên nói gì vào lúc này. Nghĩ một hồi, bèn rót cho Tân Y Dật cốc nước.
Bấy giờ bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Giả Thuần Thuần vội chạy ra mở cửa. Người đứng ngoài là Hạ Lâm Tự. Cậu mới nói chuyện điện thoại với Tân Y Dật xong, biết cô đã về văn phòng nên lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới.
Vào trong nhà, cậu ngó vẻ mặt Tân Y Dật là biết ngay kết quả trao đổi hôm nay. Cậu chẳng nói gì, ngồi xuống cạnh Tân Y Dật, đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình, vuốt ve nhè nhẹ.
Giả Thuần Thuần ngồi vào bên kia Tân Y Dật: “Lão đại, vậy tiếp theo chúng ta làm sao đây?”
Tân Y Dật cắn răng: “Nếu thật sự không ai đầu tư, chị sẽ tự quay.”
Giả Thuần Thuần nhảy dựng: “Tự quay?! Lão đại chị có nhiều tiền vậy đó hả?”
Tân Y Dật im lặng tính toán.
Bộ phim “Kiến thế” này không có bối cảnh quá hoành tráng, phim hiện đại thì chi phí trang phục trang điểm đạo cụ sẽ không quá cao, xét tổng thể đây không phải một bộ phim quá tốn kém. Nhưng sở dĩ cô kiên quyết không giao “Kiến thế” cho người khác, nguyên nhân là vì nội dung kịch bản và chất lượng chế tác. Do đó trong điều kiện đảm bảo được chất lượng, kinh phí cũng không thể cắt giảm quá nhiều.
Khi lựa chọn diễn viên, cô không dự định chọn các sao đang nổi, nhưng cũng không tính thuê người mới. Cô cần diễn viên có kinh nghiệm với diễn xuất đạt chuẩn. Như thế thì thù lao cho diễn viên không tới mức khiến đoàn phim đổ vỡ, song cũng sẽ không quá rẻ.
Về đạo diễn cô muốn mời vị đạo diễn từng hợp tác khi quay “Một ngày của Bạch tiểu thư”, bởi vì có quen biết, đối phương cũng rất thích kịch bản của cô, thù lao có thể dễ chịu hơn giá thị trường một phần.
Nhưng kể cả như vậy, kinh phí quay giai đoạn trước cộng với chi phí tuyên truyền giai đoạn sau, chí ít cũng phải lên tới tám con số.
Vốn liếng cô có hiện giờ không tới năm triệu tệ, sau khi nhận thù lao của “Thời đại bứt phá” cô đã trả đứt tiền nhà, do đó có thể lấy giấy tờ căn hộ mang tới ngân hàng vay một khoản. Bởi vì cả “Thời đại bứt phá” và “Vì sao sáng nhất” đều chưa công chiếu, sau khi hai phim này chiếu ra cô còn có thêm khoản thù lao 10% cuối cùng, cộng vào cũng được một triệu tệ, tuy vậy bao giờ phim công chiếu lại không ai có thể nói chắc…
Cô thầm nhẩm thật nhanh các khoản tiền, chán nản cho ra kết luận: Cho dù cô táng gia bại sản, nhiều khả năng cũng chỉ quay được đến nửa là đã hết vốn.
Còn nếu tạm thời gác “Kiến thế” lại, đợi kiếm thêm chút tiền rồi lại quay tiếp?
Thù lao bộ phim trước đó của cô là tám triệu tệ, nhưng cũng do đó là phim vốn lớn nên mới kiếm được nhiều như thế. Không phải lần nào cô cũng tiếp xúc được tới dự án tầm cỡ như vậy. Hơn nữa thời gian chế tác phim rất dài, phải sau khi phim công chiếu cô mới được nhận toàn bộ thù lao, nhưng một bộ phim từ khi chuẩn bị tới khi lên sóng ngắn cũng có một năm, còn dài thì… Trời mới biết phải đợi bao nhiêu năm, thậm chí tịt ngòi luôn cũng có. Rồi còn trừ đi thuế và chi tiêu, mười năm sau có thể gom đủ kinh phí không cô cũng không dám đảm bảo…
Tóm lại, nếu cô muốn tự lo liệu việc này, tính ra vẫn có hơi cố sức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT