"Đây là A Lệ sao, ở bệnh viện điều trị 5 năm khiến mặt trắng bệch thành như vậy, môi không một chút huyết sắc, trên tay thì toàn vết kim tiêm nhìn cũng thấy đau, Hoắc gia nghiệp chướng nặng quá nên mới sinh ra một con ma ốm như vậy." Người đàn ông độc miệng nói.
"Nhìn thấy người lớn cũng không chào hỏi, lễ phép để quên hết trong bệnh viện rồi hay sao?"
"Bác cả, cháu nó mới 13 tuổi, 5 năm trước mới 8 tuổi, cháu còn nhỏ không nhớ rõ ai với ai, bác sĩ nói bệnh tình cháu đang chuyển biến tốt nên tôi mang cháu về nhà." Mẹ Hoắc Lệ cười yếu ớt nói đỡ cho con.
"Bác cả có nhìn thấy chồng tôi không?"
"Chú hai đang ở ngoài bận việc làm ăn, một lát nữa mới về."
Hoắc Lệ sau nhiều năm mới trở lại Hoắc gia, cha ruột anh cũng không đoái hoài thăm đón, không quan tâm đến đứa con cả người toàn vết kim châm này.
Anh cùng mẹ đợi trong phòng khách đến qua giờ cơm chiều, đèn đuốc ngoài sân đã sáng trưng, người cha say khướt mới lảo đảo trở về.
Vừa bước vào nhà, câu đầu tiên ông ta thốt ra chính là: "Tên èo uột đã trở về rồi đấy."
Mẹ anh nghe thấy vậy cũng cảm thấy tức giận, nhưng bà không thể lên tiếng bởi vì bà cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình, vì bà không sinh ra một đứa con khỏe mạnh, vì con trai bà lại là đứa nhỏ yếu ớt uống thuốc thay cơm coi bệnh viện là nhà.
Ở bệnh viện 5 năm ròng rã, tình cảm cha con trong Hoắc Lệ đã sớm phải nhạt. Suốt 5 năm qua ông ta không hề ghé thăm anh một lần nào, thật vất vã chống chọi với bệnh tật, vừa xuất viện về đến nhà liền bị ông ta khinh miệt.
Hoắc Lệ biết cha anh không thích anh bởi vì bộ dạng bệnh tất yếu đuối của mình, nước da tái nhợt như ma ốm khiến ông thường buông lời sỉ nhục anh giống đứa con gái chân yếu tay mềm.
Thiếu gia những nhà khác thường đến tuổi trưởng thành phải ra ngoài va chạm tiếp xúc đối tác làm ăn của gia tộc, còn anh bởi vì thân thể không tốt chỉ có thể nằm viện ngày này qua tháng khác, khiến ông ta mất hết thể diện.
Ông ta mắng một hồi liền giận lây sang cả mẹ, trước đây khi anh chưa sinh ra nghe nói hai người bọn họ vẫn là đôi vợ chồng ân ái mặn nồng.
Anh bị coi là nghiệp chướng, là nguyên nhân phá vỡ hạnh phúc gia đình.
Sau khi xuất viện, suốt một tháng anh bị nhốt ở nhà ngây ngốc, mỗi tối cha đều say bí tỉ mới trở về. Mãi cho đến một ngày, ông ta rạng sáng mới về đến nhà, nói rằng chuyện làm ăn đã thất bại rồi, Hoắc gia sắp phá sản rồi.
Tiếp theo... Ông ta nổi điên! Bỗng nhiên ông ta lao vào bếp cầm một con dao bầu, nói cái gì mà người một nhà phải đoàn tụ, nếu thế giới này đã không sống được vậy tất cả cùng rời đi.
Mẹ lôi theo anh chạy trốn, chạy mãi chạy mãi vẫn chưa thoát khỏi cái hành lang tối đen ấy, khi gần đến cửa lớn bà vấp ngã, kết cục bị một dao chém xuống đúng điểm chí mạng.
Hoắc Lệ tinh thần hoảng loạn nửa khóc nửa cười, anh nghĩ cuộc đời này thật sự trớ trêu, tất cả mọi điềm gở chuyện xấu đều rơi lên đầu.
Người đàn ông điên kia giết chết mẹ, sau đó còn muốn chém cả anh. Ông ta mở miệng ngọt nhạt gọi anh đến, khua dao nói mau xuống gặp mẹ.
Hoắc Lệ cảm thấy ông ta chính là một kẻ súc sinh, một kẻ biến thái không phải người, một tên điên vô nhân tính.
"Ông hãy đi trước đi, tôi sẽ theo sau ngay..."
Anh đối đáp với ông ta, nhưng ông ta không tin. Anh cũng không còn sức chạy nữa, một đứa trẻ 11 tuổi làm sao đủ sức vật lộn với một người trưởng thành.
Đứa trẻ ấy bèn tự gặm cắn cánh tay đến đầm đìa máu nhằm biểu lộ thành ý với kẻ điên kia, hiện giờ chỉ có thể dùng hết trí lực chiến đấu với ông ta, anh luôn miệng nói: "Ông đi đi, tôi sẽ theo ngay phía sau..."
Nhìn thấy máu tươi, ông ta như bị kích động, một dao thẳng vào tim tự sát.
Hoắc Lệ là người duy nhất sống sót.
Nửa tiếng sau, chú ba bỗng nhiên mang theo một đám người xông tới, chỉ vào mặt Hoắc Lệ khi ấy đang tâm trí hoảng loạn, nói: "Hoắc Lệ, mày là thứ nghiệt chủng, mày giết chết cha mẹ rồi!"
Tiếp theo xách vai đứa nhỏ ấy lôi xềnh xệch, nhốt vào một căn phòng tối, nhất quyết không để cho cảnh sát nhúng tay điều tra.
Tiếng sập cửa vang lên, một lần kéo dài đến 7 năm, mỗi ngày chỉ có một mình Hoắc Lệ trong phòng giam ấy tự vượt qua, không thể trốn thoát cũng không thể tự sát. Hàng ngày hai bữa cơm duy trì sinh mệnh.
Mãi cho đến một ngày, một vệ sĩ trong nhà tên là David đã bày kế giúp anh thoát khỏi ngục tối ấy.
Hoắc Lệ bỏ trốn, âm thầm bồi dưỡng một thế lực của riêng mình, một năm sau ngay trên Mao Sơn trước mộ cha mẹ, anh tự tay bóp cò kết liễu chú ba, thành công báo thù.
Ngày hôm đó trên đường về nhà, một đứa trẻ đã tặng cho anh áo mưa, trong mắt là ánh sáng rực rỡ thuần khiết, khiến cho Hoắc Lệ cảm thấy bản thân như một kẻ dơ bẩn không thể gột rửa.
Vì sao lại nhìn anh lương thiện đến thế, vì sao lại tỏ ra thương hại cho một kẻ sát nhân như anh?
Em có biết người trước mặt em chính là tội phạm giết người hay không?
Sau này cậu bé ấy lớn lên thành một thiếu niên, Hoắc Lệ cũng trở thành gia chủ Hoắc gia, một lần lướt qua nhau nhưng không ai nhận ra đối phương.
Một năm sau, Hoắc Lệ gặp lại đứa nhỏ bẩn hề hề ướt sũng nước mưa, mới một năm không gặp vì sao lại trở nên thảm hại thế kia?
Trong lòng là chua xót.
Anh nghĩ thầm, đứa nhỏ bị người nhà đối xử như vậy, liệu có khi nào sẽ trở thành một người như anh, khao khát đến điên cuồng muốn trở lại báo thù?
Liệu có khi nào sẽ trở thành một người tuyệt vọng với thế giới này?
Nhưng Hoắc Lệ phát hiện ra cậu không như vậy, ánh mắt cậu vẫn quá sạch sẽ và lương thiện. Quên đi, cho dù không giống nhau nhưng anh vẫn muốn giữ cậu bên cạnh.
Nói không chừng đây chỉ là vẻ bề ngoài? Làm gì có ai gặp khuất nhục oan ức như vậy mà có thể cười cho qua?
Kết quả, Đào Thất chính là nằm ngoài tưởng tượng của anh.
Cậu không chỉ không hiểu thế nào là hận thù, ngay cả những cảm xúc trong đời sống cũng mơ hồ mông lung, tâm tư của người nam nhân chung chăn chung gối cậu càng không hiểu.
Sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Trên tay cậu không nhuốm máu tươi như Hoắc Lệ. Đào gia một nhà 3 mạng, Hoắc gia trên dưới chục mạng, bên ngoài những kẻ độc mồm độc miệng gây thù chuốc oán không đếm xuể, chính tay Hoắc Lệ xử lý sạch sẽ gọn gàng.
Hoắc Lệ cảm thấy sau khi chết đi anh nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục.
Còn Đào Thất sẽ lên thiên đàng trở thành một tiểu thiên sứ.
"Nếu anh là ác quỷ, em nguyện xuống địa ngục trầm luân cùng anh." Đào Thất đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê, được Hoắc Lệ ôm trọn trong lòng, anh nghe thấy cậu nỉ non nói như vậy.
Yêu chính là yêu.
Cho dù Đào Thất không hiểu phong tình, anh có cả đời để bầu bạn với cậu, khóa chặt cậu bên người, làm cho cậu vĩnh viễn chỉ có hai chữ "Hoắc Lệ" trong tâm trí, không còn bận tâm đến điều gì khác.
Sau đó... sau đó anh lại rời bỏ thế giới!
Không kịp chờ Thất Thất đáp lại tình yêu.
Em có yêu tôi không?
Chốn địa ngục lạnh lẽo này, Thất Thất của tôi, khi nào em mới đến trầm luân cùng tôi đây?
END PHIÊN NGOẠI 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT