Hoắc Lệ nhẹ nhàng đặt Đào Thất lên giường, xê dịch chăn đắp thật kín, xoa xoa đầu cậu.
“Đi cùng em.”
Khóe miệng Đào Thất hơi nhếch lên, dụ người muốn hôn, ý cười trong mắt cậu dường như tràn ra, như là gió xuân tháng ba, thổi bay làn khói mù mịt trong tim người khác.
Ánh mắt Hoắc Lệ mang tia mê say, tay từ đầu Đào Thất chậm rãi chuyển qua mặt cậu, theo đường viền gương mặt, chậm rãi dời lên đôi mắt.
Loại cảm giác này, như bị ánh mặt trời nhìn chăm chú.
Rõ ràng Đào Thất sống phía sau ánh mặt trời, tiếp xúc với bóng tối, bị chửi rủa, vũ nhục, bị người khác đánh.
Nhưng từ khi Đào Thất cùng Hoắc Lệ sống chung lâu như vậy tới nay, cậu không mang một chút cảm xúc tiêu cực nào trong đôi mắt đó, ngược lại vẫn luôn mang tươi cười ấm áp, cảm giác giống như người khác phạm sai lầm đều sẽ được cậu tha thứ.
Đào Thất không vì xuất thân của bản thân mà cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, tức giận mắng thượng đế bất công.
Sự sạch sẽ này, khiến trong lòng Hoắc Lệ nảy sinh bất mãn, rồi lại rất tò mò, rốt cuộc có chuyện gì có thể tác động đến cảm xúc trái ngược bên trong cậu.
“Nhưng chân em bị thương như vậy làm sao mà đi.” Hoắc Lệ nhịn không được muốn trêu chọc cậu một chút, để xem ánh mắt cậu có luôn cười như thế này không.
Đào Thất thản nhiên cười: “Vậy không đi.”
“Không thông minh chút nào.” Trong mắt Hoắc Lệ tỏ ra bất đắc dĩ, tính tình cũng rất ngoan cố, Đào Thất không biết cầu hắn sao.
Chỗ dựa này, vừa ổn vừa mạnh, phải học cách dùng.
“Ừm.” Đào Thất không thèm để ý trả lời, thực ra cậu cũng không muốn đến Đào gia, không muốn tranh luận cậu bị vứt bỏ là lỗi của ai, là xuất thân sai hay là người lớn sai, đời trước đã trách đã hận, bây giờ cũng đã phai nhạt.
Thế nhưng sống lại một đời, cậu muốn đến yến hội Đào gia, lí do rất đơn giản bởi vì đời trước Hoắc Lệ đến đó, cậu muốn biết hắn đã gặp những gì trong bữa tiệc.
Cậu muốn hiểu biết nhiều hơn về Hoắc Lệ.
“Ngủ đi, đến giờ cơm chiều sẽ kêu em.” Hoắc Lệ nói.
“Vâng.”
Giấc ngủ này, Đào Thất ngủ thẳng tới hoàng hôn, vừa mở mắt ra đã đến giờ ăn cơm.
Ở góc phòng khách, sàn nhà được trải thảm đỏ sẫm đắt tiền, trông mềm mại như bông. Bàn ăn chứa đầy thức ăn ngon, ba chay hai mặn một canh, sắc hương vị đều có đủ.
Hoắc Lệ ngồi trên ghế, cầm một cái chén nhỏ múc đầy canh, đó là canh củ sen hầm xương, hương thơm nồng đậm bay trong gió, một đường bay vào mũi Đào Thất.
Đào Thất ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy đến bên cạnh Hoắc Lệ, sau đó liền lui xuống.
Trước bàn ăn, chỉ có hai người Hoắc Lệ cùng Đào Thất.
“Thơm quá.” Đào Thất đôi mắt sáng lên nhìn Hoắc Lệ, hắn đang giúp cậu múc canh.
“Đặc biệt kêu người nấu cho em.” Hoắc Lệ cầm chén đặt trước mặt Đào Thất.
“Cảm ơn Hoắc gia.”
“Uống đi.”
Ừm… Uống…
Đào Thất cầm muỗng khuấy vài lần, là của Hoắc gia múc, uống hay không đây.
Hình dạng của củ sen được cắt rất gọn gàng, múc lên còn kéo theo sợi tơ, thoạt nhìn giống như nước mũi.
“Làm sao vậy?” Hoắc Lệ dùng đũa kẹp lên củ sen thả vào chén Đào Thất, thứ này bổ huyết cầm máu, cậu nên ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút.
Đào Thất múc củ sen lên trước mắt Hoắc Lệ: “Anh xem củ sen này giống lỗ mũi heo không.”
“Màu da, cái lỗ tròn tròn, còn có mấy cọng tơ dính nhớp.”
“Em không cảm thấy củ sen giống cánh tay em bé, trắng tinh một khúc sao?” Hoắc Lệ cầm lấy thực đơn trên bàn cơm, chỉ vào chén canh củ sen bên cạnh rồi nhìn vào củ sen trên hình vẽ híp mắt mỉm cười, Đào Thất cảm thấy từng tia ác hàn.
“Không thích? Vậy ngày mai ăn canh móng heo.”
Hoắc Lệ thật là kinh khủng, đời trước cậu đã bị hắn dọa sợ rồi, cái gì làm từ cánh tay trẻ con, khi đó chính mình còn tưởng rằng hắn thật sự là ma quỷ giống như tin vịt được đồn bên ngoài.
Nhắc tới cũng có chút ngượng ngùng xấu hổ, khụ khụ, nhưng đó là trước kia, cậu hiện tại không còn ngây ngốc như trước, dù sao đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cậu thật sự rất cảm tạ Hoắc Lệ, dạy cậu rất nhiều điều, không chỉ về phương diện chăm sóc trong sinh hoạt, còn dạy cậu cái gì là “Thân tình”.
Đời trước, ban đầu cậu coi Hoắc Lệ như trưởng bối nghiêm khắc, sau đó chậm rãi phát hiện thật ra hắn là một anh trai ôn nhu, sau đó cậu biết tâm tư của Hoắc Lệ…
Không nói cũng được.
“Em không ăn.” Đào Thất buông đũa, đem đầu xoay qua hướng khác.
Cậu nhóc này dễ dàng bị dọa đến như vậy? Thật đáng yêu, nội tâm Hoắc Lệ mềm nhũn, bị manh rồi.
“Tại sao không ăn? Bổ thân thể.” Hoắc Lệ nhẹ nhàng hỏi.
“Cái này…” Ánh mắt Đào Thất lập lòe, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc khăn trải bàn kéo tới kéo lui.
“Không ăn vậy đem đi.” Không đợi Đào Thất nói xong, Hoắc Lệ kêu đầu bếp tới lấy canh củ sen trên bàn đem xuống, động tác nhanh không chút nào do dự.
Chưa đầy 10 phút, món ăn mới đã được thêm vào bàn, Đào Thất mặt tươi cười ăn cần tây.
“Hoắc gia, anh cũng ăn đi.” Đào Thất gắp cho Hoắc Lệ một miếng cần tây.
“Được.” Hoắc Lệ không rõ tại sao một món ăn lại khiến cho cậu cao hứng như vậy, nhưng dù sao cậu ấy đã chịu ăn.
Thấy Hoắc Lệ ăn, đôi mắt của cậu nhảy lên ánh sáng hưng phấn cùng vui sướng, dường như sắp tràn ra ngoài.
Cậu hạ thấp thân mình đến gần mặt Hoắc Lệ, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Bách niên hảo hợp.”
*(“百年好合”= bǎi nián hǎo hé: Trăm năm hạnh phúc)
Bách niên hảo hợp? Bên tai Hoắc Lệ ngứa ngáy làm tim hắn xôn xao.
Tỏ tình như vậy cũng rõ ràng quá nha?
Xem ra cậu ấy thật sự rất thích hắn.
Vành tai Hoắc Lệ đỏ lên một chút, khụ một tiếng.
Đào Thất giống như hài tử được cho kẹo, Hoắc gia quả nhiên thích cậu nói những lời như vậy với hắn, về sau phải nói nhiều một chút để Hoắc gia vui vẻ.
Sống lại một đời Đào Thật hiểu rõ Hoắc Lệ muốn cái gì.
Hoắc gia thích cậu, vậy cậu cứ phô ra sự yêu thích đối với hắn, Hoắc gia cao hứng cậu sẽ cao hứng.
“Không nói nữa, ăn cơm.” Hoắc Lệ nói.
Đào Thất đáp một tiếng rồi lùa cơm, trong phòng khách người hầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiểu công tử mới tới này khiến Hoắc gia rất thích a.
Ai, hy vọng cậu ấy… Đừng sợ hãi Hoắc gia.
Quên đi, chờ đến ngày nào đó vị tiểu công tử này sẽ biết.
***Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nhỏ của Đào Thất:
Tôi là con riêng của Đào gia, khi còn nhỏ được mẹ đưa đến Đào gia, anh chị đều bắt nạt tôi, bọn họ nói xấu mẹ tôi, cho tôi ăn cơm thừa, khi ngủ sẽ đập cửa không cho tôi ngủ, giả ma quỷ làm tôi sợ.
Tôi biết… Mẹ đã mất, thế giới này chỉ còn mình tôi.
Mẹ hy vọng tôi sống trong Đào gia, tôi đáp ứng mẹ.
Sau đó trong một đêm tối năm 18 tuổi, tôi bị anh trai gọi người đánh một trận, ném vào đêm mưa.
Tôi rất lạnh, chân không thể nhúc nhích.
Sau đó tôi lang thang ba ngày, tại bến tàu của ngư dân, Hoắc gia nhặt được tôi đem về nhà
Hoắc gia như một tia sáng trong bóng đêm ….
Tôi cảm kích anh, cảm ơn anh.
Anh ấy là người đầu tiên trên thế giới này đối xử tốt với tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT