Ba người ngồi trong căn nhà nhỏ của Mã Môn, hai mặt nhìn nhau.
Không khí xấu hổ.
Hoắc Lệ không nói lời nào, Đào Thất cũng không dám mở miệng, cậu cảm nhận được tâm trạng Hoắc Lệ cực kỳ không tốt, nếu hắn mở miệng nói chuyện khẳng định sẽ đóng băng hết mọi thứ.
Nên cậu chỉ có thể nắm tay Hoắc Lệ, để anh ấy cảm nhận được cậu đang ở bên cạnh.
Nhị Mao thấy Đào Thất như vậy, dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, "Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi, ở Nam thành người tôi quen thuộc nhất chính là Quả Đào cậu đó, còn có ông Mã Môn. Nhưng tôi không tìm thấy cậu nên đành phải tới nơi của ông Mã Môn."
"Sao tôi gặp được ông Mã Môn? Đào Thất cậu không nhớ sao? Lúc tôi rời khỏi Nam thành tôi đã nói với cậu là tôi gặp được một ông chú tốt bụng, là ông ấy cho tôi vay tiền ra khỏi thành phố."
Nếu không giải thích, Hoắc Lệ chắc chắn sẽ nghi ngờ quan hệ giữa gã và Mã Môn. Có thân phận là bạn thuở bé của Đào Thất, Đào Thất cũng biết Mã Môn, khẳng định sẽ xua tan ba phần nghi kỵ của Hoắc Lệ về hắn.
"Hình như đúng là như vậy." Đào Thất hơi suy tư, nói với Hoắc Lệ.
"Thì ra là bạn thời thơ ấu của Thất Thất, lần sau cậu có thể tới tìm Thất Thất chơi, lát nữa tôi sẽ viết địa chỉ cho cậu." Hoắc Lệ mỉm cười gật đầu với Nhị Mao.
"Được, cảm ơn anh trai." Nhị Mao lộ ra hàm răng trắng tinh, vui vẻ hô.
Xưng hô này vừa thoát ra, cả người Hoắc Lệ toả ra hơi lạnh nhiều hơn, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn nhu.
Mã Môn nhìn thấy dáng vẻ này Hoắc Lệ, trong lòng thầm cầu nguyện ác quỷ mau rời đi, ác quỷ mau rời đi.
Người khác không nhìn ra dáng vẻ này của Hoắc Lệ, nhưng Mã Môn hiểu rõ.
Sự chán ghét của Hoắc Lệ đối với Nhị Mao đã như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, cảm xúc của hắn trở nên rất bất ổn, độ cong của nụ cười trên môi thấp hơn một phần ba so với bình thường.
Ánh mắt nhìn về phía Nhị Mao tỏa ra lệ khí như có như không.
Mã Môn kéo Nhị Mao qua, tiểu tử thúi Nhị Mao nếu còn nói nữa không chừng cả tính mạng cũng mất, gã đang khiêu chiến thần kinh của Hoắc Lệ, dám phóng mị nhãn với Đào Thất.
"Tiểu Đào ơi, sắc trời không còn sớm nữa, nên ăn cơm trưa thôi." Mã Môn cười rất hiền từ, nói với Đào Thất.
"Ừ đúng vậy, Nhị Mao sinh nhật cậu định tổ chức ở đâu thế? Tôi tham gia được không?"
"Tất nhiên là được! Tất nhiên rồi! Hiện tại tổ chức nè, tổ chức liền, không vội thì ở lại đây ăn cơm trưa đi." Nhị Mao đứng lên, tiến đến trước mặt Đào Thất cợt nhả.
Trên trán Mã Môn đổ mồ hôi lạnh, hắn làm cái quái gì thế, hắn rốt cuộc muốn làm gì!!!
Chẳng lẽ hắn không sợ Hoắc Lệ phát hiện thân phận mình rồi hoài nghi sao? Ngay cả khi điều này được loại trừ, hắn thấu hiểu con người như vậy mà không thấy được ánh mắt Hoắc Lệ đã muốn giết người sao? Hắn chọc giận Hoắc Lệ có lợi gì?
Mã Môn thấy thật đau đầu, ai da.
"Được." Hoắc Lệ nói.
Đào Thất kinh ngạc nhìn Hoắc Lệ, anh ấy đồng ý thật ư?
Mã Môn nghe thế, liền biết mọi thứ đã kết thúc, ngồi liệt dưới đất. Ác quỷ đã trèo ra khỏi mộ, đến trần gian gõ cửa.
Không ai rõ ràng bệnh tình của Hoắc Lệ hơn ông, ông đã từng nói, ông không muốn tiếp tục vụ làm ăn nguy hiểm đến tính mạng này.
Tên ông là Mã Môn, ông tham tiền tài. Mặc dù lòng tham là gốc rễ của mọi tội lỗi, có người tham lam tiền tài vì bị dụ dỗ mà mất đi bản tính thật của mình, nhưng Mã Môn không tin vào bất kỳ thứ gì, ông chỉ tin chính mình, ông chỉ tin tiền tài.
Nhưng dưới điều kiện tiên quyết là tin vào tiền mà không bị ác quỷ tìm đến, vì thứ ông muốn ăn cắp là tiền tài của ác quỷ.
Thứ ông muốn ăn cắp, là tiền tài của Hoắc Lệ.
"Ông ơi, con đi mua nguyên liệu nấu ăn, Quả Đào muốn đi chung không?" Nhị Mao đánh gãy suy nghĩ của Mã Môn, nếu ông suy nghĩ tiếp, sự sợ hãi trong mắt sẽ bị Hoắc Lệ phát hiện.
Đào Thất lắc đầu từ chối, nắm tay Hoắc Lệ thật chặt. Nhị Mao nhìn thấy như vậy ánh mắt ảm đạm đi, một thân một mình đi ra cửa.
Rồi chợt quay đầu về thăm dò: "Quả Đào, đi chung đi. Đã lâu chúng ta không gặp nhau, cơm nước xong cậu phải về nhà, không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại."
"Anh trai, anh trai, anh để Quả Đào đi mua đồ ăn với tôi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT