"Hợp tác." Đào Thành Chanh dưới ánh mắt áp lực của đối phương, nhận mệnh gật đầu.

Nếu từ chối, khả năng cao tính mạng cũng bị đe dọa, nói công dân tốt lương thiện cái gì chứ, cô không tin.

"Hợp tác vui vẻ." Kính mắt gật đầu.

*

Mà ở Mao Sơn xa xa, Đào Thất chưa biết giờ phút này Nam thành chuẩn bị có biến, nếu biết danh tiếng Hoắc Lệ đang bị người ta bôi nhọ, sợ là sẽ tức giận đến nổi điên.

"Hoắc gia, ngày mai chúng ta trở về được không? Em muốn cùng anh lên sườn núi cao ngắm bình minh." Đào Thất ngồi trên xe lăn, nhìn cây cối hoa cỏ ngoài cửa, ở bên cạnh Hoắc Lệ cười nói.

Hoắc Lệ ôn nhu đáp lại: "Được."

Muốn cùng anh xem mặt trời mọc, xem từ sáng tới chiều, xem ánh hoàng hôn buông xuống, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Hoắc Lệ đã cõng Đào Thất đôi mắt lim dim, đi từng bước leo lên sườn núi cao.

Cánh tay đối phương dày rộng, là bến đỗ trong lòng Đào Thất.

"Cảm ơn anh." Âm thanh Đào Thất mềm mại.

"Ngoan, ngủ thêm chút đi, tới nơi sẽ gọi em."

Trên sườn núi gió rất lớn, đường mòn mênh mông, cây cối vang lên tiếng "xào xạc".

Bước chân Hoắc Lệ vững vàng, thẳng tắp đi về phía trước, Đào Thất rúc sau lưng hắn, trên người khoác chăn dày, cảm thụ mỗi bước đi nhịp nhàng của Hoắc Lệ.

Rất khó khăn nhỉ, cõng một người còn thêm một cái chăn, Đào Thất nghĩ thầm.

Nhưng Hoắc gia rất dịu dàng an ủi cậu, kêu cậu ngủ tiếp đi, tới sẽ gọi cậu.

Đào Thất nghĩ ngồi lên xe lăn, nhưng đá trên đường rất nhiều, xe lăn không qua được, Hoắc Lệ chỉ có thể cõng cậu.

Trái tim dường như ngâm trong vại mật, ngọt xì xì, lại như ngâm mình trong dòng nước ấm, ấm hầm hập. Hoắc Lệ hoàn toàn có thể từ chối cậu, nhưng hắn không làm vậy, muốn hắn cõng cậu đi hàng ngàn cây số, chắc hắn vẫn sẽ đi.

Một lát sau, hai người lên tới sườn núi, Hoắc Lệ đặt Đào Thất thả xuống dưới, kéo vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, hồi nãy nên lấy thêm cho em một cái chăn nữa."

"Không cần, chăn này đã rất dày rồi!" Đào Thất vội vàng lắc đầu, giỡn à, Hoắc Lệ chắc chắn chọn chăn dùng trong mùa đông, đắp một cái cậu còn không dậy nỗi.

Hơn nữa...... Đã rất ấm áp.

Hoắc Lệ hôn hôn trán Đào Thất, Đào Thất thẹn thùng rụt vào trong lồng ngực hắn.

Một chăn hai người, hai trái tim hoà quyện vào nhau.

Lúc này, mặt trời chậm rãi từ phía Đông lộ ra cái trán, như một thiếu nữ thẹn thùng dùng khăn che mặt, mặc chiếc váy hoa màu hồng ở trên không trung nhẹ nhàng nhảy múa.

"Mặt trời mọc rồi." Đào Thất ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, trên mặt tràn đầy vui sướng.

"Ừ." Hoắc Lệ sủng nịch nhìn Đào Thất.

Em nhìn nó, anh nhìn em.

Nếu bạn có người yêu, nhất định phải dẫn người ấy đi xem bình minh, Đào Thất không biết tại sao, nghĩ tới bức tranh đời trước vẽ cho Hoắc Lệ.

Đi cùng anh đến khi tóc bạc hoa râm, xem thuỷ triều lên lên xuống xuống.

"Rất đẹp phải không." Đào Thất đôi mắt cười đến cong cong, ngón tay chỉ vào đám mây.

"Rất đẹp." Giọng nói dịu dàng của Hắc Lệ hoà hợp với sắc đỏ trên bầu trời, đâm vào tim Đào Thất.

Cậu đột nhiên cảm thấy, Hoắc Lệ so với đám mây và ánh nắng kia, còn đẹp hơn.

Đào Thất cầm lòng không được vươn tay lên xoa mặt Hoắc Lệ, yêu thương trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài, mang toàn bộ chúng đưa hết cho Hoắc Lệ.

Hoắc Lệ cúi đầu hôn Đào Thất, hai người dưới ánh bình minh trên sườn núi, ôm hôn nhau.

Vốn là tới ngắm cảnh mặt trời mọc, lúc này lại biến thành ngắm cảnh đẹp nhất của đối phương, trong mắt không chứa được những thứ khác.

Ánh nắng chiếu khắp trên người bọn họ, hiện lên một mảnh sắc thái thần bí mông lung, xa hoa lộng lẫy làm người say mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play