Mấy ngày nay, Dĩ Đông trầm mặc chuyển hoa, trồng hoa, tưới hoa, sắp giống một người làm vườn.

Mắt thấy buổi đấu giá sắp bắt đầu, vào thời điểm quan trọng như thế này hắn nên là người được lựa chọn hàng đầu để đi cùng Hoắc Lệ, nhưng mấy hôm nay, không phải trồng cây thì lại là trồng hoa.

Dĩ Đông ngắt xuống một cành hồng, ném dưới đất giẫm mấy cái, con mẹ nó Đào Thất chắc chắn là cố ý.

Vừa đến đã ra oai phủ đầu với hắn, sau đó liên tục để hắn làm mấy việc vô dụng kiểu này, là không muốn hắn tiếp xúc với sản nghiệp nòng cốt của Hoắc gia sao? Thật là khôi hài.

Mỗi ngày quấn lấy Hoắc gia, một thằng đồ chơi tàn phế được nhặt về tự đề cao bản thân quá rồi!

“Dĩ Đông, không ai có thể làm dao động địa vị của cậu tại Hoắc gia.” David trầm giọng, anh biết Dĩ Đông đang nghĩ gì, hắn không ưa Đào Thất, càng sợ địa vị của mình trở nên tràn ngập nguy cơ vì Đào Thất, Hoắc gia không trọng dụng hắn nữa.

Trước đây Dĩ Đông đối xử với người ái mộ Hoắc gia, như nhau đều là dùng người nhà uy hiếp hoặc giết người để nhắc nhở.

Có thể thái độ Hoắc gia đối với Đào Thất, người tinh tường liếc mắt một cái sẽ nhìn ra. Tự mình đút cơm, tự mình đẩy ghế tựa, tự mình ôm đi nhà vệ sinh, tự mình đổi thuốc, cái gì cũng tự thân làm.

Ngay cả ngay cả thứ hai và thứ ba cũng để Đào Thất ở lại trong nhà.

Thậm chí còn kêu thân tín của mình làm loại việc mềm yếu tưới hoa trồng cây, mà không phải là ở bên ngoài làm việc lớn thay hắn.

David không hiểu dụng ý của Hoắc gia.

Nhưng Dĩ Đông hiểu, Hoắc gia xong rồi, mẹ nó hắn bị tiểu tàn phế kia làm mê mẩn rồi!

Dĩ Đông càng nghĩ trong lòng càng bực, lập tức hai tay nắm chặt vai David: “David, đem tin tức anh biết nói cho tôi, một năm trước, Hoắc gia gặp phải tiểu tàn phế đó thế nào.”

“Dĩ Đông, nếu cậu muốn làm chuyện bất lợi với Hoắc gia, đừng trách tôi không nghĩ đến tình anh em.” David nhắc nhở, tính cách người anh em này hiểu hắn rõ, ghen tị, suy nghĩ hết mức, lợi dụng mạnh mẽ, tranh làm mọi chuyện để thành con đao đệ nhất của Hoắc gia.

Dĩ Đông không chừng sẽ vì sự quanh quẩn trong lòng mà thương tổn Đào Thất, làm ra chuyện bản thân hối hận.

“Vậy anh nói cho tôi, ai sẽ đi cùng với Hoắc gia đến buổi đấu giá ngày mai!”

“Tôi và anh Hắc.” David trầm mặc nửa ngày, thở dài.

“Ha, không có tôi.” Dĩ Đông mạnh mẽ đạp cây tùng bách phía trước, gầm nhẹ một tiếng.

Đào Thất ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh như nước, không giống dáng dấp ở trước mặt Hoắc Lệ ngượng ngùng nhuyễn manh.

Tầm mắt cậu nghiêm chỉnh nhìn đến chỗ hai người trong sân.

“Dĩ Đông, theo Hoắc Lệ ba năm, thời gian ngắn ngủi ba năm dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn đạt được tín nhiệm của Hoắc Lệ, vẫn luôn đảm nhiệm vai trò của con đao.”

“Ái mộ Hoắc Lệ, không chiếm được người liền giết chết những người tiếp cận Hoắc Lệ. Sau khi hết hy vọng, ở trong bóng tối phản bội bán tin tức của Hoắc gia, hợp tác với người khác phục kích Hoắc Lệ khi anh ấy ra ngoài, cùng hắc thủ sau màn hợp mưu đoạt quyền.”

Đào Thất đọc từng chữ rõ ràng, nghe như đọc diễn cảm, đây chính là đọc diễn cảm, không biết đời trước đã đọc bao nhiêu lần.

Đời trước khi Hoắc Lệ chết rồi, Đào Thất kiểm tra tất cả mọi người ở Hoắc gia, biết được Dĩ Đông đã sớm phản bội Hoắc gia, những tin tức trên là cậu trăm đắng ngàn cay tra ra được.

Hoắc Lệ không còn, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mà David trước sau vẫn giữ yên lặng, không nói nguyên nhân cái chết của Hoắc Lệ, vị trí Dĩ Đông cũng che giấu không nói. Đối với Hoắc Lệ trung thành là trung thành, có thể không phân rõ nặng nhẹ.

Phòng đấu giá ngày mai, ở đời trước Đào Thất cũng từng nghe nói một ít, người trong sở chính trị và sở cảnh sát sẽ đi.

Bọn họ đều là gấp rút vì đồ Viên Minh Viên, sau đó đồ vật bị kẻ trộm trộm đi, Hoắc Lệ bởi vậy bị sở cảnh sát điều tra, nghi ngờ bán hàng và âm thầm bán đồ vật quốc gia.

Hoắc Lệ đem đồ Viên Minh Viên ra bán đấu giá, chỉ có mấy người Dĩ Đông cùng David biết đến, tin tức làm sao bị tiết lộ không ai biết được.

Nhưng mà Dĩ Đông này là đồ trời sinh nguy hiểm trong xương, khẳng định không thể đi theo bên người Hoắc Lệ.

Hắn càng tức giận, lại càng là ý muốn bên trong Đào Thất. Giá trị tức giận là gia vị thúc đẩy một người đi nhanh hơn.

Hắc thủ sau màn đời trước hại chết Hoắc gia, cậu nhất định sẽ tìm ra.

Mà hiện tại, Hoắc Lệ không cho cậu đi ra ngoài, cậu cũng có biện pháp điều tra. Đào Thất đóng lại cửa sổ, dù sao nhìn xuống cũng không có ý nghĩa gì.

“Anh thích để em ở nhà, vậy em liền đợi ở nhà và không đi đâu cả.”

Nghĩ như vậy, Đào Thất đẩy xe lăn đi tới trước bàn đọc sách, từ bên trong lấy ra một xấp giấy cùng một cây bút chì.

Ở phía trên viết viết vẽ vời, ngay sau đó vò thành một cục bỏ vào thùng rác.

“Không biết Hoắc gia thích gì, nếu như vẽ cho hắn một bức chân dung, hắn sẽ thích nó chứ?.” Đào Thất chống cằm suy nghĩ.

Lúc thường Hoắc Lệ sợ cậu ở nhà tẻ nhạt, cũng đưa tới cho cậu một ít đồ để chơi, có sách ảnh trên bàn và một cây violon trong tủ.

Ánh mắt Đào Thất sáng lên, vẽ vời đi, việc tinh tế thể hiện ý nghĩa, hơn nữa vẽ còn có thể dán lên.

Vừa nói xong liền bắt tay làm, nghĩ tới mặt mũi Hoắc Lệ, bộ dáng cười rộ lên, dáng vẻ nói chuyện.

Bất tri bất giác, một bức chân dung rất sống động xuất hiện trên giấy.

Lúc nhỏ, một mình ở trong phòng tẻ nhạt, sẽ cầm ngón tay miêu tả đồ vật cạnh người trên sàn nhà.

Bên này Đào Thất ở trong phòng vẽ tranh, Hoắc Lệ bên kia đã khởi hành đi phòng đấu giá tại bến tàu ngư nhân bên kia.

Mà David đang cùng Dĩ Đông trò chuyện không lâu cũng đã rời đi.

Thấm thoát trời đã tối rồi.

Đào Thất vẫn chưa biết, đêm nay có một sự nguy hiểm đang từ từ đến gần cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play