Ánh đèn vàng ấm áp tràn khắp căn phòng, một cơn gió lướt nhẹ qua cửa sổ bằng gỗ, thổi rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng đong đưa.

Trên bàn bày biện một đống dụng cụ chữa bệnh, một số máy móc luôn phát ra tiếng【 tích tích tích ――】.

Hoắc Lệ dựa vào ghế nằm, khuôn mặt tuyệt mỹ chói mắt, chân mày nhăn lại, mồ hôi từ cái trán tinh tế lăn xuống, môi run rẩy.

“Súc sinh, tao là cha mày ――”

“Cha… cha đừng làm tổn thương bà ấy.”

Hắn ở ghế trên giãy giụa, thanh âm càng ngày càng tuyệt vọng, tứ chi bắt đầu run rẩy.

Hành lang tối tăm, gió lớn thổi qua cuốn chiếc lá rung động xào xạc, người phụ nữ cả người đầy máu kéo một đứa trẻ chạy về phía trước như điên, phía sau bọn họ là một người đàn ông đang cầm dao lớn đuổi theo.

Người đàn ông mặc tây trang tươm tất, giày da dưới chân dẫm trên hành lang kêu kẽo kẹt kẽo kẹt vang bên tai. Hắn toét miệng cười như điên, dao lớn trong tay nhỏ giọt máu tươi, ở trên mặt đất vẽ ra từng vết máu khủng bố.

Tách…



Tách…

Lộc cộc……

Nhịp điệu nghe đến rõ ràng, làm người sởn tóc gáy.

Người đàn ông bước chậm hai bước, khi con mồi nghĩ rằng mình đủ may mắn để có thể trốn thoát, hắn lại liên tục bước nhanh thêm.

Tựa như trong phim “The Ring”, tiếng chuông Tử Thần, mang người tâm lý yếu ớt bóp thật chặt, nhìn bọn họ trong tầm mắt chính mình kéo dài hơi tàn, từng bước đánh sập tuyến phòng ngự bọn họ.

Thủ đoạn tàn nhẫn lại tự tin.

“Lệ Lệ, con chạy nhanh, đừng…… Đừng để ý tới mẹ.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, đừng sợ.” Cậu bé nhỏ kéo người phụ nữ té ngã lên, nhưng kéo thế nào bà cũng không nhúc nhích.

“Tiểu ma ốm chạy cái gì, chân mày ngắn nhỏ chạy được sao?” Người đàn ông quơ dao lớn hướng về phía cậu bé cười càn rỡ, thi thể người phụ nữ chia lìa, mặt cậu bé bị bắn đầy máu.

……

【 Tách 】 Một thanh âm vang lên từ ngón tay, ảo cảnh khủng bố vỡ nát, hai mắt Hoắc Lệ đang nhắm chặt đột nhiên mở to.

Ánh mắt đáng sợ cực kỳ, lạnh lẽo, như một hồ nước đen tối sâu không lường được, không hề dao động.

“Hoắc gia, ngài nhìn thấy gì.” Mã Môn đem đồng hồ quả quýt trong tay để vào túi áo, giọng nói già nua trầm thấp xuyên thấu quá khứ trấn an.

Mã Môn ông cả đời đều không thể quên được ánh mắt này của Hoắc Lệ, nếu ánh mắt có thể giết người, ông hiện tại đã chết.

Nếu không phải biết đây là tác dụng phụ của trị liệu thôi miên, ông thật sự không muốn làm tiếp chuyện nguy hiểm đến tính mạng này.

“Như cũ.”

Hoắc Lệ sau khi tỉnh lại âm thanh trở nên lạnh lẽo, thái độ cũng thay đổi như biến thành người khác.

“Tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ và hỗ trợ từ ngài, để tôi có thể hiểu rõ hơn triệu chứng tái phát phía sau được không?” Mã Môn đưa ra yêu cầu với Hoắc Lệ, ông hy vọng hắn có thể nói ra sự thật, bằng không trị liệu rất khó tiến hành.

Tiếp xúc với ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoắc Lệ, trán ông một giọt mồ hôi lớn, bất đắc dĩ buông tay.

“Bác sĩ Mã Môn, tôi có thể rút lại tiền nghiên cứu thuốc y tế của ông.” Hoắc Lệ ánh mắt sắc bén, môi động nhẹ, phun ra lời nói lạnh lẽo.

Như tuyết lạnh rơi vào mùa đông, nóng lạnh đan xen làm Mã Môn đứng ngồi không yên.

“Hoắc gia, ký ức thời thơ ấu của ngài có thể phong ấn, nhưng việc kéo dài thời gian sẽ làm các triệu chứng bệnh của ngài nặng thêm. Những sự kiện liên quan ngài gặp phải, sẽ làm bệnh tình chồng chất bùng nổ.” Mã Môn hô hấp qua loa, thử tiến hành đối thoại bình thường với Hoắc Lệ.

“4000 vạn đôla (*).” Hoắc Lệ nhìn chằm chằm Mã Môn, thong thả ung dung mà mở miệng.

(*) Bản gốc là 四千万美元: 4000 vạn đô la. (Gì nhiều dữ vậy 0.0)

Cố chấp.

“Được rồi, bệnh trạng của ngài có cửa đột phá, chỉ cần ngài tìm được cánh cửa kia, sẽ có cơ hội đè bệnh tình xuống.” Mã Môn lau sạch mồ hôi trên trán, âm thanh run rẩy nói.

“Cánh cửa kia là gì.”

“Cái này yêu cầu ngài tự mình lý giải.”

“Tôi mời ông tới, không phải để ông ăn cơm chùa.” Hoắc Lệ từ ghế nằm đứng dậy, trong nháy mắt đem bác sĩ Mã Môn đẩy lên trên ghế, một mũi dao sắc bén để trên cổ ông.

Một giọt máu, đỏ tươi.

“Cửa chính là người, chỉ cần ngài tìm được người ngài tín nhiệm, cùng người yêu bên nhau cả đời, toàn bộ bóng tối sẽ biến mất.” Bác sĩ Mã Môn đẩy dao ra khỏi cổ, cười run sợ hoảng hồn.

“Hoắc gia, buổi điều trị hôm nay đến đây kết thúc.”

*** Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại tuyến thời gian là sau khi Hoắc Lệ mang Đào Thất về Hoắc gia, hắn rời đi, chuyện không được kể nối tiếp… nhìn lại chương 1 có nhắc tới Mã Môn, nhật ký của Hoắc Lệ.

Xem tiếp đi… giải thích ở phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play