Thẩm Trạch Xuyên ngồi mà eo lưng nhức mỏi, y thả quân cờ lên bàn, nghe Đinh Đào với Lịch Hùng bên ngoài đang rầm rì nhỏ to.

Đinh Đào giơ cao cái bát sứ vừa đựng hoa quả đá bào xong. Hắn trịnh trọng nói: “Đây là mũ đội thành thân, hôm đó nhị gia đội nó đi khắp nơi, gặp ai cũng chạm cốc, uống tới nỗi từ nam chí bắc lăn quay hết.”

Lịch Hùng mặc giáp nhung, nóng muốn xỉu, đang với lấy đá ăn mà nói: “Ngươi nói điêu, đây là cái bát, nhị gia cần gì.”

“Thật đó!” Đinh Đào chỉ cảm thấy mũ Tiêu Trì Dã đội hôm đó xấu mù, nhưng mà chẳng dám nói với ai hết, kìm nén mãi tới khi Lịch Hùng về đấy. Hắn vội bảo: “Chúng ta có phải huynh đệ không? Ngươi phải tin ta!”

Lịch Hùng nói: “Trông hoàng thượng vẫn đẹp mà?”

Đinh Đào ngẫm nghĩ, khiên cưỡng nói: “Đó là tại hoàng thượng đẹp quá, ôi giời, ta đã bảo Tân ca rồi, bọn họ cứ đưa lễ phục kỳ cục, còn chẳng bằng mắt nhìn của Phí lão thập, nhưng Phí lão thập gian thế không biết, khen vớ khen vẩn trước mặt nhị gia, khen xong nhị gia lên ngựa đi thẳng, còn chưa soi gương nữa.”

Lịch Hùng trầm ngâm, cuối cùng cũng hiểu, hắn nói: “Gã thông minh lắm, không chọc giận nhị gia đâu.”

“Thôi,” Đinh Đào chán ngán đặt bát lên đầu, uể oải nói, “xong thì cũng xong rồi, sang năm đi.”

“Ngươi vẽ vào sổ chưa?”

“Không ai kể thì phải vẽ vào sổ chứ sao,” Đinh Đào sờ sổ nhỏ trong ngực, “vẽ được kha khá rồi đấy, lát cho ngươi xem.”

Thẩm Trạch Xuyên vén một góc rèm châu, nói: “Cho ta xem trước đi.”

***

Tối Tiêu Trì Dã trở về, nhìn Thẩm Trạch Xuyên đang ngả mình trên giường lật sách. Hắn vốn không để ý, thay quần áo mới phát hiện Thẩm Trạch Xuyên đang đối chiếu cuốn sổ rồi ngắm hắn nãy giờ.

Tiêu Trì Dã đang cởi dở, hoài nghi hỏi: “Xem tấu chương à?”

Thẩm Trạch Xuyên thất thần ‘ừ ừ’, vẩn vơ trên giấy vài nét bút. Tiêu Trì Dã không thích y lơ đãng, bèn cúi người choán tầm mắt y, tự động nhìn xuống.

Chỉ thấy trong cuốn sổ vẽ rất rõ ràng, một người tí hon mặc áo đỏ đội bát cơm lên đầu đang vênh vang đắc ý ngồi trên con ngựa béo múp đầu thân tròn quay, phía sau còn có con chim đen nhẻm bay theo.

Tiêu Trì Dã thấy quái đản: “Đinh Đào vẽ gì đây?”

Thẩm Trạch Xuyên bị che mắt, chiếc bút trên ngón tay rung rung, y bỗng bật cười ha ha: “Tiêu Sách An.”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Gì cơ?”

Thẩm Trạch Xuyên cười ngả nghiêng, chỉ vào người tí hon đó, lại đáp: “Tiêu Sách An.”

Đinh Đào khóc lóc sầu bi áp bên góc tường, vừa nghe tiếng cửa mở “két két” là không chần chờ co giò chạy biến.

Tiêu Trì Dã cười lạnh: “Tóm về cho ta ー mà thôi, ném xuống hồ nuôi ếch đi!”

Thẩm Trạch Xuyên vuốt phẳng tờ giấy nhàu nhĩ rồi suy ngẫm.

To con vạm vỡ và xinh xắn mềm mại thật ra cũng không hơn nhau lắm.

Y gấp giấy gọn gàng, nghiêm túc nghĩ.

Được đấy, đại ca, Sách An hợp đó, mỗi tội chẳng phải tiểu thư nhà lành thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play