Tôi chỉ xem Tiểu Nhiễm nhất thời hồ đồ, nhưng thời điểm nắm bút suy tư nàng rất nghiêm túc, tôi liền viết xuống câu này "Tôi hy vọng chúng ta sẽ thật hạnh phúc"
Chúng ta thật hạnh phúc, cũng không đại biểu cho chúng ta vẫn cứ bên nhau.
Tôi lớn hơn hai tuổi so với Tiểu Nhiễm, cũng so với nàng trưởng thành hơn, nhận thấy cũng càng rõ ràng.
Tình yêu của chúng ta quá bất đắc dĩ, đi không được lâu dài, tôi tại mọi thời khắc đều luôn chuẩn bị tinh thần đón sự biệt ly, không có lòng tin như Tiểu Nhiễm như vậy.
Tôi không biết Tiểu Nhiễm viết cái gì, tôi không có xem qua, lúc nửa đêm cả hai như vậy lén lén lút lút đem hộp chôn ở bên đường của cư xá, sau đó chúng tôi liền quên chuyện này.
Tôi hiện tại nhớ tới, đột nhiên cảm thấy khi đó thật đơn thuần.
Cái gì cũng không kiêng kỵ, Tiểu Nhiễm chỉ thích tôi là tốt rồi, tôi cũng chỉ cùng nàng ngốc nghếch như thế là tốt rồi.
Nhưng tình yêu của chúng tôi làm sao không kỳ vọng cũng thuận lợi như vậy đây?
Tôi cắn ngón tay khóc đến trái tim nhói lên đau đớn, đây là lần đầu tiên tôi sống lại lần thứ hai mà cảm thấy nhói đau như vậy, nước mắt chảy ra cảm giác rất bỡ ngỡ, cũng rất khó chịu, đèn trong phòng khách đột nhiên được mở, Mẹ của Hạ Kiều đứng nơi đó kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vã chạy lại ôm lấy tôi, quan tâm hỏi tôi chuyện gì.
Tôi nói không nên lời, tôi làm sao có thể cùng bà ấy nói được?
Tôi liền chỉ dựa vào bờ vai của bà ấy mà khóc, mẹ Hạ Kiều cũng không hỏi nữa, an tĩnh cùng tôi xem bộ phim, xem đến phần tình tiết sau, mẹ Hạ Kiều cũng biết đây là bộ phim như thế nào.
Bộ phim chiếu xong, mẹ Hạ Kiều lau nước mắt cho tôi, hỏi tôi: "Bộ phim này rất bi kịch sao?"
Tôi cắn cắn môi khóc lóc lắc đầu, kỳ thực bộ phim rất hay, kết cục cũng rất tốt.
"Vậy con buồn khóc cái gì?"
Tôi kinh ngạc nhìn bà, chính mình cũng không biết nghĩ thế nào, tôi cùng bà ấy nói: "Con thích một người con gái."
Sắc mặt của bà lập tức thay đổi, rất kinh hoản nhìn tôi.
Đương nhiên, nghe được con gái của chính mình đem lòng yêu một người con gái, hẳn là đều phản ứng như vậy.
Huống hồ tôi không phải là con gái của nàng.
Tôi đúng là điên mà.
Thật vất vả mới sống lại, tôi nên cố mà trân quý mới đúng, lần trước làm càng như vậy nói ra câu này, tôi bị cha mẹ mình đẩy ra tới cầu thang té xuống, lần này lẽ nào muốn thấy cảnh này một lần nữa tái diễn? Tôi ngay lập tức hối hận, tôi không phải Hạ Kiều, tôi cùng nàng ấy hoàn toàn khác nhau, nàng là một người sức sống cởi mở, từ những tấm phích dán tường trong phòng nàng tôi liền có thể nhìn ra, tôi tin rằng cha mẹ Hạ Kiều nhất định đã sớm hoài nghi, bọn họ là người quen thuộc nhất của Hạ Kiều, nhất định là nhìn ra tôi bất thường.
Chỉ là bọn họ không muốn thừa nhận chuyện này.
Tôi đúng là điên, làm sao lúc này lại nói như vậy? Tôi nên đàng hoàng thích đáng là Hạ Kiều, như vậy tuy rằng cùng tính cách Hạ Kiều không giống nhau, nhưng ít ra không đem chân tướng đầy bi kịch này bày ra ngoài sáng, Hạ Kiều sẽ không nói ra mấy câu nói như thế, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào những lời này để vạch trần tôi.
Bọn họ chỉ cần chất vấn một câu: "Con gái của tôi đâu!" tôi liền vô lực chống đỡ.
Tôi nghĩ đến cha mẹ tôi, bọn họ là đương nhiên phản đối chuyện con gái mình yêu thích một đứa con gái khác, thậm chí còn ác độc nguyền rủa tôi ra ngoài bị xe đâm chết, không biết lúc tôi thực sự đã xảy ra tai nạn xe cộ chết đi bọn họ liệu có hay không mà đau khổ?
"Mẹ sẽ đuổi con đi ra ngoài sao?" tôi hoảng sợ níu vào ống tay áo của bà, như vậy cho dù nàng đẩy tôi ra cũng phải dùng một chút khí lực, chí ít không thể nhanh như vậy đẩy tôi ra.
Thật vất vả mới có cái nhà, không nên tuỳ hứng như thế, tôi có thể nguỵ trang Hạ Kiều cả đời, tôi có thể.
Tôi không muốn lại bị đuổi ra ngoài một lần nữa.
Cha mẹ tôi là đem tôi đuổi ra ngoài, bọn họ nói, đừng trở về nữa, quá buồn nôn, quá mất mặt, vừa tốt nghiệp tôi không nơi nương tựa, vì công tác mà mỗi ngày phải đi sớm về muộn, thường thường bởi vì tôi nghĩ ngơi không tốt nên ngã bệnh.
Cũng may còn có Tiểu Nhiễm bồi tiếp tôi, không phải vậy tôi thực sự không tiếp tục kiên trì được.
Thời điểm gian nan nhất, liền các ý nghĩ muốn tự sát đều có, ngồi xe buýt cũng nghĩ chuyện nhảy xuống, đứng trên tầng thượng cũng muốn nhảy xuống, nhưng cũng đều là ngẫm lại, tôi lớn như vậy lại không có dũng khí, mọi người ai cũng muốn sống thật tốt.
Vì lẽ đó tôi thật sự rất hận bọn họ, đã đem tôi bức đến nước này.
Mẹ Hạ Kiều run run rơi lệ nhìn tôi, sau đó nàng vẫn cứ ôm tôi, vỗ nhè nhẹ bờ vai động viên tôi nói: "Con bé ngốc, con khoẻ mạnh là tốt rồi."
Ở trong mắt bà, trải qua một lần sinh ly tử biệt, không có cái gì so với việc còn sống của con gái là trọng yếu hơn, cho dù đã không còn là Hạ Kiều của bọn họ, nhưng chỉ cần tôi còn sống là tốt rồi.
Sau đó tôi thật tâm thật ý hô một tiếng mẹ của nàng.
Tôi chính là Vân Thiển, Hạ Kiều chính là tôi.
Vết thương ngay chân sau khi lành, tôi ngồi xe buýt đi tới vùng ngoại thành.
Tôi muốn xem thử cuộc sống của Tiểu Nhiễm như thế nào, tôi cũng không phải là đi tìm nàng, nhưng tôi rất nhớ nàng, nghĩ tới liền muốn phát điên.
Tôi ở trạm xe buýt ngồi đến giữa trưa, tôi cũng không thể đi đến nhà nàng tìm nàng, tôi liền như vậy mà ngồi đến giữa trưa, không nhìn thấy nàng, mới đứng dậy đi vào cư xá, ở trên cột điện phụ cận lần lượt xem từng cái, không nhìn thấy nàng dán quảng cáo cho thuê, thoáng thở phào nhẹ nhõm, tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới có thể thấy được nàng, liền đơn giản ngồi ở bồn hoa dưới lầu nhà nàng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà nàng, vẫn liền như vậy ngồi đến tối, thấy được nàng dắt A Miêu từ trong hành lang đi ra.
Tôi đột nhiên cúi đầu, sợ trên mặt lộ ra biểu hiện quá kích động mà bị nàng nhìn thấy, có thể kỳ thực nàng không nhận ra được tôi, nàng đi qua, tôi mới dám ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng nàng.
Nàng dắt A Miêu đi tản bộ trong tiểu khu, xem ra tựa hồ rất vui vẻ.
Rồi cùng giống như điều tôi hy vọng trước kia như vậy.
Tôi thấy nàng vẫn cứ ở nơi đó nên liền trở về, sau đó ngày thứ hai lại đi tới nơi đó ngồi ở cạnh bồn hoa một hồi, thấy được bóng dáng nàng rồi mới rời đi, tôi không dám nhìn nàng lâu, tôi sợ không khống chế được bản thân.
Nàng một lần nữa tìm việc, thời điểm đi làm, tôi an vị sớm nhất trong tốp xe đi tới vùng ngoại thành, sau đó ngồi ở sân ga chờ nàng đi ra, cùng nàng ngồi trên một chuyến xe, tôi rất chột dạ, tôi sợ nàng nhận ra tôi, vì lẽ đó tôi đều trốn ở phía sau cùng trong xe, xa xa nhìn nàng, nàng có lúc tìm được chỗ ngồi, sẽ nhắm mắt lại chợp mắt, tôi liền lớn mật một chút, thừa dịp thời điểm đoàn người chen chúc bên cạnh nàng liền đẩy đi ra, vì nàng chống đỡ người bên cạnh miễn cho nhao nhao mà đụng vào nàng, thời điểm nàng nhắm mắt tôi tham lam nhìn vài lần, nàng có lúc không tìm được chỗ ngồi tôi liền ở chỗ ngồi phía sau cùng của xe mà đứng lên, cách đoàn người nhìn nàng, lại không dám quá trắng trợn, vì lẽ đó là chỉ nhìn thấy một chút sau gáy, chân của tôi vừa lành, đứng lâu sẽ đâm ra đau nhức, có điều không liên quan, thấy được nàng là mãn nguyện lắm rồi.
Tôi như vậy kéo dài nửa tháng có thể nói là một hành vi biến thái (từ chuẩn gốc của nó đề là hentai =]]), nhìn nàng hoàn toàn khỏi bệnh rồi mới yên tâm, liền không tới nữa.
Tôi vốn là không nên ở lại quấy nhiễu cuộc sống của nàng nữa.
Tôi bắt đầu cảm thụ thế giới này, kỳ thực trước đây tôi đam mê nhiếp ảnh, thầy cô đều nói tôi phác hoạ cấu trúc rất tốt, thế nhưng khi đó trong nhà tôi cảm thấy hứng thú là chuyện không cần thiết, huống hồ thú vui nhiếp ảnh này có chút quá tốn kém, tôi liền gác xuống, hiện tại có thể tự do làm những gì tôi muốn làm, cha mẹ Hạ Kiều đều ủng hộ tôi, tôi liền thường cầm camera đi về các nơi quay chụp sau đó đăng lên tạp chí du lịch, rồi được tuyển chọn, cha mẹ Hạ Kiều lại hài lòng cao hứng, đem ảnh chụp phóng ra đến nửa tấm tường lớn như vậy treo lên tường, cùng mỗi người tới nhà mình đều nói: "Đây là ảnh Hạ Hạ chụp, từng được đăng trong tạp chí đấy."
Để cho tôi dở khóc dở cười.
Ah, bọn họ hiện tại là cha mẹ của tôi.
Bởi vì tôi chính là Hạ Kiều mà.
Tôi như vậy ở mỗi nơi đều trải nghiệm qua hơn nửa năm, cảm giác rất tự do, tầm mắt cũng trống trải nhiều, cảm thấy rất nhiều chuyện đều có thể buông xuống, tôi trở về nhà.
Cái nhà trước kia.
Thời điểm ngồi xe lửa tới đã là buổi tối, tôi không xác định mà lục tìm lại trí nhớ tìm ra cái nhà kia, dù sao tôi đã rất lâu không trở về, cũng không biết bọn họ có phải hay không không còn ở nơi này.
Tôi cũng không có dự định cùng bọn họ quen biết nhau, dù sao chuyện này là không tưởng, tôi chỉ là tới xem một chút, nếu như có thể nhìn thấy bọn họ thì tốt rồi.
Tôi chỉ là muốn xem bọn họ có qua được hay không.
Trong nhà không có đèn sáng, xem ra trong phòng không có ai, sau đó tôi nghe thấy được tiếng nhạc, là bà đại gia trong tiểu khu ở tiểu khu mở khiêu vũ, gần đây thịnh hành điệu múa, gọi là gì, điệu múa cương thi? Tôi cũng không rõ lắm, bởi vì nhìn rất náo nhiệt, tôi liền đi qua xem thử.
Sau đó tôi thấy cha mẹ tôi đi trong đám người này đồng thời đang nhảy.
Cho dù là lâu không gặp lại, ai cũng sẽ không quên đi được bộ dáng cha mẹ của chính mình.
Tôi ở bên cạnh ngồi một hồi, sau đó cũng gia nhập đi vào trong đội ngũ này đồng thời nhảy, nhìn bóng lưng của họ phía trước.
Bọn họ xem ra nhảy rất vui vẻ, xác thực, đã qua lâu như vậy rồi, chung quy cũng đã quên đi được quá khứ.
Xem ra đã già đi hơn rất nhiều, tóc bạc rất nhiều, đúng, bọn họ cũng đã già rồi.
Bọn họ không có nhảy đến hết, nhìn thấy bọn họ đi ra là tôi cũng đi theo, thời điểm đi tới chỗ rẽ, nhìn thấy ở trước mặt nhà có một đứa nhóc đang ngồi trong xe đồ chơi, rất yêu thích đứa nhóc của nhà này, cầm xe đồ chơi trên tay cùng đứa nhóc làm mặt quỷ, chọc cho đứa nhóc cười khanh khách không ngừng.
Nhưng bọn họ rất ít khi đối với tôi như vậy, thời điểm đối với tôi, bọn họ đều là nghiêm khắc, nghiệm khắc hẹp hòi đến cố chấp, đem tất cả hy vọng cố chấp đè lên người tôi, chỉ cần tôi không làm được, đối mặt chính là sự trách cứ, thời điểm khi nghe đến chuyện tôi yêu thích một cô gái, bọn họ chỉ hận không thể giết tôi, bởi vì tôi đã thành một thứ bẩn, đem bọn họ làm đối tượng bị người ta chế nhạo.
Nếu như vào lúc ấy bọn họ đối với tôi, đối với tôi và Tiểu Nhiễm có thể có hơi chút đồng tình, nếu như tôi không đối với tình cảm của chính chúng tôi mà không tin tưởng xác thực, thì tai nạn xe cộ kia có phải là sẽ không phát sinh.
Nhưng nhân sinh làm gì có nhiều cái nếu như như vậy, cái gọi là nếu như, đều là đã không thể làm được gì nữa mà tiếc nuối.
Tôi đi lên phía trước, cùng bọn họ đồng thời nhìn đứa nhóc kia nói: "Thật đáng yêu".
"Đúng vậy, đứa nhóc rất dễ thương" bọn họ kỳ lạ liếc tôi một cái, phụ hoạ một câu sau đó cầm đồ chơi tiếp tục chơi đùa với đứa nhỏ.
Đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một cái người xa lạ mà thôi.
Tôi vốn là muốn hỏi một câu, Ông bà không phải là cũng có con gái sao?
Con gái của ông bà như thế nào rồi?
Tôi rất muốn nhìn vẻ mặt bọn họ một chút, sẽ có hay không có chút hối hận?
Có thể hiện tại gần như nhìn hai người bọn họ đã bạc đầu như vậy, khoé mắt cũng in nếp nhăn, tôi ác ý muốn hỏi ra câu này cũng không nói ra được.
Tôi đích xác là một đứa con gái không hiếu thuận, không tròn nghĩa vụ chăm sóc cho bọn họđến tận cùng.
Tôi lại có cái tư cách gì mà làm tổn thương tới họ đây?
Những việc kia không cần thiết phải hận, cũng nên để chuyện cái chết của tôi mà cuốn theo gió.