Tối hôm qua Tiểu Nhiễm không có mộng du, một bệnh nhân lúc khi biết được bệnh tình mình có chuyển biến tốt hơn chí ít là phải cao hứng, nhưng Tiểu Nhiễm không vậy, lúc thời điểm nàng rời giường trái lại rất mất mát, nàng rõ ràng luyến tiếc, cúi đầu ở trên giường ngẩn người ra, khá giống tôi khi không có đạt mục tiêu nào, nhưng tôi cũng chỉ là nghĩ viễn vông, còn Tiểu Nhiễm sẽ nghĩ gì? Tôi không biết, cũng không thể đoán ra suy nghĩ của người sống.
Tiểu Nhiễm ở trên giường ngồi một hồi, sau đó ôm mặt nhẹ thở ra, tôi nghe thấy nàng rất nặng nề ngột ngạc lầm bầm lầu bầu: "Nếu như mình cũng đã quên người, thì phải làm sao bây giờ."
Tôi nghe thấy rất khổ não, nghẹo cổ nhìn nàng, không hiểu ý tứ trong lời nói này.
Nàng đã quên ai vậy nhỉ, không có mộng du không phải rất tốt sao? Người sống thực sự là khó suy đoán.
Tiểu Nhiễm dùng sức xoa xoa mặt mình cho tỉnh táo, sau đó nhìn về phía đối diện ngăn tủ, nơi đó vốn là nên có tấm ảnh chụp, chính là Tiểu Nhiễm cùng Vân Thiển chụp chung, có thể hiện tại không biết ảnh chụp để nơi nào rồi, Tiểu Nhiễm cũng rất kinh ngạc, lê dép chạy tới, đem ngăn tủ phía sau mở ra tìm một lần, nhìn nàng dáng vẻ như thế, ảnh chụp hẳn không phải là nàng cất đi mà là bác gái bỏ đi.
Editor: lúc đầu tưởng 放 là từ "cất" đi nhưng không phải, trong từ điển nó lại ghi là thả, phóng, bỏ, đốt.... Đại khái vậy Σ(TωT)
___________________
Cũng đúng a, bác gái muốn Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh cùng một chỗ, đương nhiên sẽ không thích Tiểu Nhiễm bày ra tấm ảnh chụp này.
Tôi theo Tiểu Nhiễm nhìn nàng khắp nơi tìm kiếm cũng không tìm được, cũng sốt ruột theo.
Ngày hôm qua nếu như tấm ảnh chụp kia vẫn còn, tôi đã có thể hỏi Quỷ sai đại nhân về cái người kia trong ảnh chụp có phải là tôi không, sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều, coi như qua mấy ngày Quỷ sai không đến, tôi tìm đến Quỷ sai hỏi một chút cũng là chuyện có thể.
Việc cấp bách là đem ảnh chụp tìm ra.
Tiểu Nhiễm cuối cùng gọi điện thoại cho bác gái, ngoại trừ bác gái thì hẳn không thể là người khác lấy đi ảnh chụp được, Tiểu Nhiễm không giảng giải từ tốn đối thoại vài câu, liền rất nhanh lớn tiếng hướng điện thoại hét: "Mẹ có thể làm sao lại làm như vậy!"
Làm tôi cùng A Miêu vào tới liền giật mình.
Bà là mẹ của nàng đó, như vậy thực sự là không có phép tắc, hơn nữa bác gái tuy rằng sớm đi rồi, còn vì nàng mà làm điểm tâm thế này...Tôi đối với hành vi Tiểu Nhiễm rất không đồng ý, sau đó liền thấy Tiểu Nhiễm khóc lóc cúp điện thoại.
Tại sao nàng lại khóc, tôi không chịu nổi lúc nàng khổ sở như thế, nhưng lại là không bồi được nàng.
Chuyện Vân Thiển này, Tiểu Nhiễm rất hay không thể kiềm nén, thật chỉ có biện pháp khóc để giải quyết.
Tiểu Nhiễm lúc này trực tiếp từ nóng nảy chuyển sang không có khí lực tiến thủ, ngồi dưới đất gào khóc như một cô nhóc bị uỷ khuất chuyện gì, A Miêu đến gần sượt nàng, sau đó lại hướng tôi gọi, đại khái là trách tôi tại sao không an ủi nàng.
Haizz, cái con cẩu ngốc này, tôi là rất muốn đây.
Tiểu Nhiễm khóc đến nửa ngày, sau đó vừa khóc vừa bấm điện thoại cũng không biết gọi cho bằng hữu nào, nói muốn người ta hỗ trợ rửa tấm hình.
Đây là không phải có biện pháp giải quyết sao lại còn muốn khổ sở mà khóc lóc như vậy.
Con người thực sự kỳ quái.
Tôi nhún nhún vai, tuy rằng cảm thấy như vậy, nhưng vẫn là một mực chờ Tiểu Nhiễm không còn khóc nữa mới bay tới gian phòng khác.
Tôi có tư cách nào nói nàng đây, chính mình không phải cũng rất kì quái sao?
Tôi đều đã chết, nhớ tới chuyện trước kia, cũng sẽ không có cái gì thay đổi, trước tôi cũng xác thực không thèm để ý, có thể sau khi gặp Tiểu Nhiễm, tôi liền trở nên rất cố chấp, rất truy cứu chuyện thời điểm lúc tôi còn sống.
Thực sự là kẻ tám lạng người nửa cân.
Sau khi tháng ngày cũng không có gì khác biệt, Tiểu Nhiễm mỗi ngay đi làm tan tầm, tôi có lúc theo nàng, có lúc ở nhà bồi A Miêu.
Ừm, nhà, hiện tại cái này nguyên bản là một người một cún có thêm tôi là một tình duyên, bởi vì tôi đã chết, vì lẽ đó hoàn toàn không có cái gì thay đổi, nhưng chuyện này đối với tôi không trở ngại gì, đối với nơi này một mực trung thành, giống như bởi vì khi tôi còn sống chính mình là chủ nhân ở đây, vì lẽ đó khi chết rồi cũng thấy rất hoài niệm.
Bức ảnh mới một lần nữa bày biện trong hộc tủ, cùng bức trước chính là một, chỉ là bức ảnh mới mà thôi, so trước đó bức ảnh cũ trước đó cái này mới hơn nhiều, màu sắc cũng rất sáng, nói chung là đẹp mắt hơn một ít.
Sau khi tôi nghĩ là nên tìm ma quỷ tới hỏi, thế nhưng nơi này là bên ngoại ô, ma quỷ có rất ít, có lúc gặp được một hai con cũng đều là ngơ ngơ ngác ngác vừa mới chết, căn bản không tin tưởng được, tôi liền một lòng chờ Quỷ sai đại nhân đến, kết quả rất lâu sau cũng không thấy hắn, tôi còn tưởng tôi bỏ quên qua khoảng thời điểm Quỷ sai đại nhân đi làm nhiệm vụ, liền mỗi lúc trời tối liền ở ngay trên nóc cao ốc toà nhà các kiểu, sau khi gặp được Quỷ sai đại nhân luôn cố ý tránh đi cái toà nhà nơi Tiểu Nhiễm., mới biết quỷ sai chê tôi phiền toái, vì lẽ đó nên cố ý né tránh tôi.
Tôi có chút phiền muộn, Quỷ sai đại nhân thực sự là không coi nghĩa khí ra gì, tôi vẫn luôn chờ mong hắn đến đây.
Bất quá lần này tôi ở trên nóc nhà chờ, cho nên vẫn là nhìn thấy hắn, bay qua đuổi theo ở phía sau sát mông hắn hỏi, Quỷ sai đại nhân sợ tôi làm phiền, nên bất đắc dĩ cùng tôi đến xem tấm ảnh chụp tôi nhờ vả để sau đó đừng tiếp tục theo hắn giống con ghẻ nữa.
Tôi sợ trên người Quỷ sai có âm khí, sẽ làm Tiểu Nhiễm thân thể hư nhược, nên không muốn hắn đi vào, Quỷ sai đại nhân trừng mắt trâu hắn nhìn tôi: "Tôi còn chê cô phiền đây, tôi ở bên ngoài thế nào nhìn thấy, tôi lại không muốn lưu lại lâu đâu, liếc mắt một cái nhìn tôi liền đi đấy".
Nói cũng đúng, Quỷ sai liền theo tôi từ cửa sổ bay vào phòng, Tiểu Nhiễm đã ngủ, tôi cố ý để Quỷ sai đại nhân tránh xa giường một chút, miễn cho Tiểu Nhiễm chịu ảnh hưởng âm khí từ hắn, thao thao bất tuyệt làm Quỷ sai đại nhân phiền đến thở dài.
Ảnh chụp ngay ở trong ngăn tủ, Quỷ sai đại nhân liếc mắt nhìn ảnh chụp, lại nhìn tôi.
"Trong ảnh chụp chính là không phải tôi nhỉ?" tôi vội vàng hỏi hắn.
Quỷ sai đại nhân nhìn tôi vội như vậy, chậc một tiếng, chính là không nói lời nào.
Ái chà, còn thừa nước đục thả câu
"Quỷ sai đại nhân, ông cũng không muốn tôi đeo bám lấy ông mà" tôi sừng sộ lên.
Quỷ sai đại nhân quả nhiên lập tức nói: "Trong ảnh chụp chính là cô"
Thế nhưng thái độ này của hắn quá qua loa, để cho tôi hoài nghi hắn là vì muốn thoát khỏi tôi nên đang gạt tôi, vì lẽ đó tôi lại nghiêm túc hỏi hắn một lần, đồng thời trịnh trọng cho thấy cái này đối với tôi mà nói rất là trọng yếu, Quỷ sai đại nhân lườm tôi một cái: "Trọng yếu cái gì chứ, cô cũng đã chết"
Tuy rằng thực sự là như vậy, nhưng Quỷ sai đại nhân như ông nói thẳng thắn ra như thế thực sự rất đau nha....A, tim tôi đau quá man.
Tuy rằng tôi cũng không có tim.
Quỷ sai đại nhân vội vàng đi làm tiếp nhiệm vụ, như hắn đã nói trước, xem xong ảnh liền đi, trước khi đi còn cảnh giác quay đầu lại nhìn tôi, e sợ là tôi sẽ lại bám theo hắn.
Tôi hướng hắn lườm một cái.
Quỷ sai đại nhân tính khí liền nóng lên, không hài lòng nói: "Cái dáng vẻ đó là sao, lợi dụng xong tôi liền tỏ thái độ?"
Sao? Chê tôi thái độ không tốt ư?
"Quỷ đại nhân ma xui quỷ khiến thì tới tìm tôi chơi nhé" tôi nhiệt tình hướng quỷ sai đại nhân vẫy tay.
Quỷ sai đại nhân ngay lập tức ảo não chạy mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT