Giờ cũng đã gần rạng sáng, ngoài phòng nửa điểm âm thanh cũng không có, thỉnh thoảng cũng có tiếng xe lái vào cư xá, nhưng Tiểu Nhiễm chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô nàng đem mình bao bọc một tấm màn vô hình dày đặc, bền chắc không thể phá vỡ được, vẫn như bưng chìm trong mộng của chính mình, A Miêu vừa kêu lớn như vậy, cô cũng làm ngơ.
Bất cứ cái gì cũng không thể phá vỡ được mộng của cô.
Tiểu Nhiễm tràn đầy hưng khởi, không một chút nào tịch mịch mà đối với cái mâm đồ ăn kia trò chuyện. A Miêu yên tĩnh, căn phòng tĩnh mịch cũng chỉ có âm thanh của Tiểu Nhiễm, cái này thực sự rất kinh dị.
Không trách Tiểu Nhiễm muốn đi xem bệnh, cũng khó trách cô lại ở một mình, nên không phải nửa đêm bệnh tái phát lấy làm phiền toái, người khác lớn mật đến đâu nhìn thấy cảnh này cũng đều phải dựng tóc gáy, đến lúc đó bản thân cô bệnh không ổn mà còn làm người khác sợ đến kinh hồn bạc vía.
Có điều Tiểu Nhiễm vẫn trong trạng thái tán gẫu mà thôi, không có làm gì như người mộng du bình thường, hoặc như trong phim ảnh người bị quỷ nhập vào cứ như vậy chạy đi nhảy lầu, vẫn thực mừng, tôi bay tới đối mặt chỗ ngồi với cô ấy, có chút như muốn cùng trò chuyện chống cằm nhìn cô.
Tuy rằng biết rõ không thể, vừa nhớ đến xác thực Tiểu Nhiễm không nhìn thấy tôi, tôi lúc này vẫn cảm thấy vẫn còn mất mát.
Tiểu Nhiễm nói chuyện một hồi rất hàm hồ, rồi miệng như ngậm cục đường nói chuyện ngọt, một hồi lại nghe dễ hiểu hơn, đơn giản đều là một ít chuyện vặt, lâu lâu còn nhắc tới Tiêu Minh Khanh.
"Cái gã họ Tiêu kia ỷ vào mẹ em cho hắn chỗ dựa, đều là quấn lấy em không tha" Tiểu Nhiễm một mặt buồn phiền nói, bọn cô: cô chờ các loại, vừa cười rất ngại ngùng, khẽ cắn môi dưới quay về phương hướng tôi nói: "Em biết, em chỉ thích mỗi chị"
Đại khái là thế giới của cô ấy, cùng cô nói chuyện trời đất như " Vậy em cũng không cần yêu thích cái tên họ Tiêu kia" đại khái vậy.
Tôi nhìn Tiểu Nhiễm dáng vẻ thẹn thùng, nhịn không được cười cười.
Cô ấy là một cô gái rất đẹp, lúc thẹn thùng, đương nhiên cũng rất đáng yêu.
Nhưng chỉ là người đang phát bệnh.
Tiêu Minh Khanh dẫn cô đi xem bệnh, không biết với tình huống bệnh trạng của Tiểu Nhiễm có hay không hiểu rõ, nếu giải quyết được bệnh tình của cô chí ít ra cũng biết hắn đối với Tiểu Nhiễm có thực lòng hay không, kỳ thực cũng tốt.
Cái mâm đồ ăn kia đều đã nguội lạnh, Tiểu Nhiễm mới hàn huyên đến thoả đáng, đem cái mâm đồ ăn kia nguyên vị nguyên dạng bưng vào trong tủ lạnh, rất vui vẻ một đường từ trong bóng tối đi về phòng, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm cái gì, đại khái là oán giận Tiêu Minh Khanh, tôi bay tới bên cạnh cô về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng khách, A Miêu lại bị động tĩnh làm thức giấc, thế nhưng lần này nhìn thấy tôi không cho phép, nên lại rất ngoan ngoãn gối trở lại bên trên cái giường đệm nhỏ.
Một ma đi theo người mộng du nửa đêm, cũng là con cún lông vàng này có thể nhìn thấy nhưng lại làm một bộ dạng như không có gì là quái lạ.
Đại khái như việc Tiểu Nhiễm phát bệnh là chuyện cơm bữa, nó đều đã quen.
Tiểu Nhiễm nằm ở trên giường, rất trìu mến nhìn về phía giường trống rỗng: "Ngủ ngon nhé" sau đó mới nhắm mắt lại, nặng nề ngủ tiếp.
Tôi bay tới chỗ trống nằm đối mặt với Tiểu Nhiễm, đối với cô nhẹ nhàng nói một câu cô ấy không nghe thấy được "Ngủ ngon"
Nếu tôi có thể chạm vào thân thể của cô ấy, tôi rất muốn thử ôm cô một cái, hôn cô một cái, chí ít cho cô nàng cái hôn, ở bên tai nói khẽ một tiếng ngủ ngon cho cô nàng nghe.
Không biết lúc còn sống tôi với Tiểu Nhiễm là quan hệ như thế nào, chí ít hiện tại tôi vẫn không có nhớ tới. Nhưng bằng hữu bình thường, nhất định không có khả năng khi tôi chết đi còn dính dấp sợi nhân duyên này.
Tôi cũng chỉ có thể nhìn sợi tơ hồng hư không trên ngón út của tôi và Tiểu Nhiễm mà đoán, đoán lúc tôi còn sống, cùng Tiểu Nhiễm là rất yêu nhau.