Cô nàng Tiểu Nhiễm là có hẹn trước, cũng là miễn phải xếp hàng đăng ký phiền phức, cô cùng Tiêu Minh Khanh hiển nhiên đã tới khá nhiều lần, đều đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, Tiểu Nhiễm một mạch cúi đầu buồn bực vừa đi vừa không lên tiếng nào,giầy cao gót cùm cụp cùm cụp, một chút cũng không đợi Tiêu Minh Khanh. Tiêu Minh Khanh đúng là rất có tâm cởi mở, nhìn thấy những bác sĩ hay y tá quen biết đều giương tay lên tiếng chào hỏi, đặc biệt là mấy cô tiểu hộ sĩ nhìn thấy hắn đều chớp một đôi mắt cực kỳ cao hứng cười mỉm chi
Tiêu Minh Khanh đích thực được người ta yêu thích, anh tuấn cao lớn, tướng mạo liền thêm nổi trội, cũng không biết có phải bởi vì tôi là một con ma hay không, cho nên đối với hắn một chút cũng không có hảo cảm, đặc biệt khi nhìn thấy hắn cùng cô nàng Tiểu Nhiễm cùng nhau sánh vai, thì càng thêm thấy phiền chán.
Vì sao lại như vậy tôi cũng không nói lên được, nhưng bọn họ đích thực là nhìn rất xứng, nếu như Tiểu Nhiễm phối hợp bày ra một vẻ mặt tươi cười, chính là một đôi tình yêu nhiệt liệt, mà không phải như bây giờ một mình Tiêu Minh Khanh hướng về người khác vấn an ngây ngốc.
Có thể giữa bọn họ một mực nên có sợi tơ hồng ở chỗ này của tôi, có phải là bởi vì lẽ đó nên Tiểu Nhiễm mới đối với hắn ta lãnh đạm như vậy?
Bệnh viện rất lớn, còn phức tạp, quẹo trái quẹo phải, có chút chuyển hướng đi theo đám bọn họ, sau đó cô nàng Tiểu Nhiễm đứng ở phía trước một gian cửa phòng khá là yên tĩnh, đưa tay gõ nhẹ một cái, nghe thấy bên trong có người mời vào, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Minh Khanh, không lên tiếng, chính mình đẩy cửa tiến vào.
Tôi cũng liếc nhìn Tiêu Minh Khanh.
Tiêu Minh Khanh cười ha hả nhìn Tiểu Nhiễm đẩy cửa đi vào, sau đó ngồi ở ghế ngồi ngoài hành lang, rất mệt mỏi cúi đầu, trên mặt cũng mất nụ cười, có một bác sĩ đi tới, nhìn thấy Tiêu Minh Khanh, cùng hắn lên tiếng chào hỏi: "Úi chà, lại bồi bạn gái tới à."
"Lại tới nữa rồi" Tiêu Minh Khanh mở nụ cười hướng về hắn gật đầu.
Nhưng bọn họ cũng không phải tình nhân, nhìn góc độ nào cũng đều không giống.
Hơn nữa hai người kia cùng nhau, ai cũng không vui, Tiểu Nhiễm là như thế này, Tiêu Minh Khanh cũng như thế, chỉ là hắn không biểu hiện ra thôi.
Thật là kỳ quái, vậy tại sao còn muốn cùng nhau miễn cưỡng như vậy đây?
Tiêu Minh Khanh không thể đi vào, thế nhưng ai cũng không cản được tôi, tôi nhẹ nhàng xuyên qua cửa đi vào, cô nàng Tiểu Nhiễm cũng vừa mới ngồi xuống, đối diện bàn làm việc có một bác sĩ đeo kính, trông rất nhã nhặn, đang cúi đầu lật lên hồ sơ bệnh lí.
Căn phòng này tôi cùng thấy qua trong phim ảnh không giống nhau lắm, ví như Tiểu Nhiễm ngồi trên cái ghế sofa đơn màu xanh lục, chính là tôi không thấy trong phim ảnh có được, hơn nữa một mạch vừa bay đến, tôi cũng xuyên cửa ngắm nghía mấy gian phòng khác đều để mấy cái ghế rất đơn giản, làm sao chỉ có gian phòng này đặc biệt như vậy?
Tôi một chút cùng không nghĩ ra được, dù sao cũng là ma, rất nhiều chuyện thắc mắc mà không có ai có thể giải đáp.
Bác sĩ lật nhìn vài lần hồ sơ bệnh lí, buông xuống liếc nhìn Tiểu Nhiễm: "Ngày hôm nay cô tới hơi trễ"
"Ngày hôm nay trên đường có chút vướn bận" Tiểu Nhiễm thoải mái ngã người ra sau ghế sofa, bình tĩnh mà nói.
Bác sĩ đẩy cặp mắt kính lên, cầm giữ bút trên hồ sơ bệnh lí viết lung tung, một bên hỏi Tiểu Nhiễm: "Gần đây nghỉ ngơi thế nào?"
"Tốt hơn rất nhiều, " cô nàng Tiểu Nhiễm trả lời hắn.
"Có dùng thuốc đúng giờ chứ?"
"Có, " cô nàng Tiểu Nhiễm gật đầu.
Tiểu Nhiễm rốt cuộc là bị bệnh gì? Tôi thật sự thấy hiếu kì, liền bay tới bàn làm việc xem hồ sơ bệnh lí, có thể thấy bác sỹ này viết chữ cùng với việc vẽ bùa trấn ma giống nhau, tôi có thể đọc ra được thực không được nhiều lắm.
Ái chà, viết thế nào lại khó nhìn như vậy. Tôi chậc một tiếng, ghét bỏ liếc mặt nhìn bác sĩ, bác sĩ không cảm nhận được tôi đang trừng hắn, tiếp tục ở trên hồ sơ bệnh lí vẽ vời giống như ghi chép.
"Gần đây còn có chứng mộng du sao?"
Tiểu Nhiễm không có trả lời ngay, động tác ghi chép của bác sĩ ngưng trệ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm cũng nhìn hắn, sau đó buông tay: "Sau khi uống thuốc, ngủ rất trầm, cũng không tiếp tục mộng du nữa."
Bác sĩ thoả mãn gật đầu: "Xem ra tình trạng của cô chính là có chuyển biến tốt, uống thuốc đúng thời hạn, cái đợt điều trị vừa qua, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn ổn, sinh hoạt của cô cũng sẽ không còn lo nữa."
Tiểu Nhiễm cười cười phụ hoạ.
Sau đó bác sĩ lại hỏi một ít vấn đề chuyên môn, trộn lẫn những thuật ngữ khó hiểu, tôi nghe không hiểu được, ở trong phòng vòng tới vòng lui cảm thấy rất tẻ nhạt.
Dù sao tôi cũng vừa mới được tự do, cứ như vậy ở trong một gian phòng thực sự không có ý nghĩa gì.
Tôi nhìn thấy trong thời gian ngắn này mấy vấn đề bác sĩ đang tuyên huyên sẽ không xong sớm, liền xoay người xuyên cửa bay đi, Tiêu Minh Khanh vẫn cứ ngồi ở bên ngoài, rất mệt mỏi cúi thấp đầu, tôi cũng không qua xem hắn, bay lung tung không có mục đích lúc ẩn lúc hiện khắp bệnh viện, nhưng vẫn là một con ma cũng đều chưa thấy được, bằng trực giác tôi tung bay đi xuống tìm phòng dưới đất, tôi tìm được nhà xác, cửa sắt đóng kín không biết có khoá hay không, nhưng dù gì đối với tôi cũng không có gì khác nhau, tôi xuyên cửa đi vào, thế nhưng không nhìn thấy thi thể, chỉ thấy từng cái ô nhỏ, hơn nữa thoạt nhìn nơi này rất lạnh lẽo.
Nếu như trong phim ảnh diễn chính là thật, vậy trong này đều là những người chết, tôi ló đầu chui vào một cái ô vuông để nhìn, quả nhiên là người chết không sai.
"Đừng nhìn tôi" đột nhiên có cái âm thanh nói
Tôi nháy mắt mấy cái, lập tức chui đầu ra ngoài, liền thấy bên góc trong nhà xác có một con ma đang rụt lại vô cùng gầy yếu, còn mặc quần áo bệnh nhân.
"Chết không dễ nhìn" con ma gầy yếu kia nói.
Cái con ma này đều đã chết rồi mà còn rất để ý chuyện mặt mũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT