Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh dạo này thích ngủ, nàng hầu như ngủ cả ngày. Các triệu chứng nôn nghén bắt đầu xuất hiện, sáng nào cũng nôn một đỗi, sau đó chán ăn. Bùi Duyên lo lắng, nghĩ cách để nàng ăn nhiều hơn nhưng nàng ngày càng gầy, thậm chí sắc mặt cũng kém. Chỉ có thể thỉnh đại phu kê chút thuốc dưỡng thai.

Đến lúc ngủ trưa, Thẩm Oanh uống chút cháo dưới sự giám sát của Bùi Duyên rồi lên giường nghỉ ngơi. Khí hậu Tây Bắc khô ráo, Bùi Duyên sợ nàng không thích ứng được nên giúp nàng mở cửa sổ thông gió, nhưng lo lắng nàng bị cảm lạnh nên đắp trên người nàng một cái chăn dày. Hắn nằm bên cạnh nàng, chăm nàng từng ly từng tí, không cho ai nói chuyện ồn ào xung quanh nàng.

Dịch cô cô nói, nữ nhân cần cẩn thận trong ba tháng đầu của thai kỳ, đặc biệt là người mảnh mai giống Thẩm Oanh rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn. Bùi Duyên luôn nhớ kỹ, chăm sóc Thẩm Oanh cẩn thận gấp trăm lần so với lúc hắn đánh giặc.

Lúc này, Dịch cô cô, Hồng Lăng và Lục La đều chạy ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thẩm Oanh. Ba người Dịch cô cô ăn không ngồi rồi, chỉ có thể ngồi thêu thùa may vá, không dám nói chuyện phiếm.

Thanh Phong từ hành lang vội vàng chạy tới, ba người đồng thời trừng mắt liếc hắn, yêu cầu hắn nói nhỏ chút.

“Hầu gia đâu? Ta có chuyện quan trọng cần tìm hắn!” Thanh Phong vội la lên.

Dịch cô cô liếc mắt nhìn trong nhà: “Hầu gia đang ngủ trưa với cô nương, ngươi có chuyện gì quan trọng? Chờ họ ngủ dậy rồi nói được không?”

“Không được, lần này là chuyện lớn!” Thanh Phong liều mạng chịu bị Bùi Duyên mắng, đi vài bước gần cửa, nói với bên trong, “Hầu gia, Vương công tử bị cấm vệ quân đưa về.”

Bùi Duyên mở mắt, nhìn Thẩm Oanh bên cạnh, thấy nàng còn ngủ nên nhẹ nhàng xuống giường.

Hắn bước ra ngoài cửa, ra hiệu Thanh Phong đi xa hơn rồi hỏi: “Sao có chuyện này?”

Thanh Phong nghiêm túc: “Vương công tử trốn khỏi quân doanh. Chắc muốn đi phủ nha tìm tri phủ Đại Đồng cầu cứu, không ngờ bị người của Hoàng thượng bắt được. Không biết hắn có nói gì với Hoàng thượng không. Dù sao Hoàng thượng đã phái người đưa hắn về. Hiện tại hắn ở trong sân, Côn Luân đang canh chừng hắn.”

Bùi Duyên đoán Vương Định Khôn không phải là ngọn đèn cạn dầu. Đặc biệt nhắn Tạ Vân Lãng nghiêm khắc kỷ luật hắn, không ngờ hắn làm loạn đến chỗ hoàng đế, còn bị đưa về. Thật là mất mặt quân Tây Bắc.

Bùi Duyên đi theo Thanh Phong tới trong viện. Vương Định Khôn quỳ dưới đất, Côn Luân đè một tay lên đầu hắn. Hắn muốn đứng dậy vài lần nhưng ráng sức cũng chẳng được gì, bị nghẹn đỏ bừng cả mặt. Côn Luân quát: “Thành thật!”

Vương Định Khôn vốn tưởng rằng hắn nói như vậy thì Hoàng thượng dù không khen hắn cũng muốn đưa hắn về kinh thành. Nào biết hoàng đế không nói một lời rồi ném hắn trở về. Hiện giờ hắn có cảm giác thảm họa sắp xảy ra, đặc biệt khi nhìn thấy Bùi Duyên xuất hiện với khuôn mặt xanh mét.

Bùi Duyên ngồi xuống trong viện, cau mày nhìn Vương Định Khôn.

Vương Định Khôn giống cà tím bị giập, thậm chí không thèm vùng vẫy.

Bùi Duyên hỏi: “Ngươi trốn khỏi quân doanh là trọng tội, Hoàng thượng đã biết nhưng không xử phạt ngươi?”

Vương Định Khôn liếc nhìn Bùi Duyên rồi gục đầu xuống, không dám nói thật. Tuy hắn cảm thấy mình nói sự thật với Hoàng thượng, nhưng nếu bị biểu huynh biết, hắn sợ sẽ bị chém thành tám khúc.

Thanh Phong ghé vào tai Bùi Duyên nói: “Vừa rồi người bí mật mà ta cài ở phủ nha hồi bẩm, tùy tùng của Hoàng thượng đang thu dọn hành trang, giống như phải vội vã rời Đại Đồng. Thủ vệ ở phủ nha quá chặt chẽ, không tìm được tin khác, có cần hỏi Vương công tử không?”

Bùi Duyên hỏi Vương Định Khôn: “Ngươi có biết vì sao Hoàng thượng vội vã trở về kinh thành không?”

Vương Định Khôn suy nghĩ. Lúc bị đưa tới, hình như mơ hồ nghe có người nói Thái hậu gởi thư gì đó, hắn cố gắng nở nụ cười: “Ta có nghe một chút. Nếu ta nói thật, biểu huynh có thể không phạt ta được không?”

“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Dù ngươi có nói hay không, ta đều phải dùng quân pháp xử lý. Nhưng nếu nội dung ngươi nói có giá trị, có thể bị phạt nhẹ.” Bùi Duyên nói.

Vương Định Khôn biết cò kè mặc cả với Bùi Duyên cũng vô dụng. Tĩnh Viễn Hầu xưa nay có tiếng trị quân rất nghiêm, không đặt nặng tình cảm với ai. Hắn nói nhỏ: “Ta nghe không rõ lắm. Hình như Thái hậu viết phong thư cho Hoàng thượng, sau đó Hoàng thượng chuẩn bị trở về.”

Bùi Duyên suy nghĩ. Đại Nghiệp có quy định, hậu cung không được tham gia vào chính sự, Thái hậu viết thư cho Hoàng thượng ắt hẳn không liên quan đến triều đình. Nếu chỉ là việc hậu cung, Hoàng thượng bỏ hết mọi việc ở Tây Bắc lập tức quay về lại lộ ra điều bất thường.

Lúc này Thanh Phong hét lên: “Thẩm di nương, sao ngài ra đây?”

Bùi Duyên ngẩng đầu, thấy Thẩm Oanh khoác áo choàng màu hồng cánh sen, áo ngoài có hình hoa sen đang đi vào trong viện. Sau khi nàng tới Tây Bắc, hầu như đều mặc trang phục nam, bởi vì mang thai nên đổi sang trang phục nữ, thoáng nhìn còn quyến rũ hơn trước. Hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vô thức nhìn đi nơi khác.

Thật ra không lâu sau khi Bùi Duyên rời giường, Thẩm Oanh tỉnh dậy. Nghe Dịch cô cô nói hoàng đế bắt Vương Định Khôn, rồi đưa hắn đến hầu phủ nên nhân tiện tới nhìn. Tình cờ nghe đoạn đối thoại của họ, trong lòng thầm nghĩ, nếu hậu cung có đại sự hẳn là có liên quan đến Trang phi. Nếu tính ngày, Trang phi chắc đã sinh con.

Chẳng lẽ Trang phi sinh hài tử có vấn đề, cho nên Thái hậu sốt ruột kêu Bùi Chương trở về?

Đây là đứa bé đầu tiên của Bùi Chương. Đối với hoàng đế đã lên ngôi mấy năm mà không có con nối dõi là một mối nguy lớn đối với ngai vàng, cho nên Bùi Chương đương nhiên rất coi trọng đứa nhỏ này.

“Sao nàng tới đây?” Bùi Duyên đứng dậy, đỡ Thẩm Oanh ngồi vào vị trí của hắn.

Thẩm Oanh ngẩng đầu nhìn hắn: “Ở mãi trong phòng, đầu óc quay cuồng, cả người vô lực, cho nên đi ra ngoài một chút. Vương công tử có chuyện gì?”

Bùi Duyên liếc nhìn Vương Định Khôn, sợ hắn mất mặt nên chỉ nói: “Đào ngũ.”

Thẩm Oanh cũng nhìn Vương Định Khôn. Từ trên người Vương Định Khôn, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Quang Tông và Hoắc Văn Tiến. Bùi Chương sở dĩ bắt Vương Định Khôn nhưng không phạt hắn, lại đưa hắn đến hầu phủ, có lẽ muốn xem Bùi Duyên sẽ dạy bảo kẻ ăn chơi trác táng này thế nào?

Trong lòng Bùi Chương kỳ thật muốn dọn sạch đám công tử trẻ tuổi nhà quyền quý suốt ngày chơi bời lêu lổng. Chẳng qua hắn là hoàng đế, bản thân phải giữ lợi ích của quý tộc, không thể tự mình động thủ. Cho nên muốn mượn tay Bùi Duyên để làm vương công tử đệ không có chí cầu tiến trong kinh thành hoảng sợ. Nếu có thể cứu chữa Vương Định Khôn, có lẽ Thẩm Quang Tông và Hoắc Văn Tiến cũng sẽ bị hắn đưa đến quân doanh.

Thẩm Oanh khẽ cười: “Vương công tử đã gặp Hoàng thượng, chẳng lẽ chưa nói gì thì bị Hoàng thượng đưa về? Hoàng thượng không hỏi ngài là ai, vì sao trốn khỏi quân doanh à?”

Vương Định Khôn chưa từng gặp Thẩm Oanh, chỉ thấy nữ tử trước mặt dịu dàng xinh đẹp như một đóa phù dung, hắn ngẩn cả người. Nàng đẹp hơn những nữ tử thanh lâu nhiều, nhìn dáng vẻ khẩn trương của biểu huynh, đây chắc là nữ nhân của biểu huynh? Vương Định Khôn suy nghĩ cẩn thận, chắc đây là thiếp thất mà mẫu thân thường nhắc đến. Nữ nhân này thật khó lường, biểu huynh đã đưa nàng tới Tây Bắc.

“Vương công tử?” Thẩm Oanh lại gọi. Vương Định Khôn phục hồi tinh thần, có ý lừa dối: “Hoàng thượng không hỏi gì, biết ta trốn khỏi quân doanh nên đưa ta về lại.”

Thẩm Oanh biết hắn nói dối, hắn càng che dấu càng chứng tỏ có vấn đề. Dựa theo tính tình Bùi Chương, không có khả năng trả người về mà chẳng hỏi gì. Hơn nữa, Vương Định Khôn là con cháu Định Quốc Công, Bùi Chương không có khả năng không quan tâm.

“Vương công tử nên nói thật. Nếu không, sau này nếu ngài gây chuyện với Hầu gia, sẽ không xử lý bằng quân pháp đơn giản, có thể khó bảo toàn tánh mạng.” Thẩm Oanh chắp tay, chậm rãi nói.

Tâm trạng Vương Định Khôn chùng xuống, cảm thấy thiếp thất này chẳng có dáng vẻ của một thiếp thất, cử chỉ như thể là chính thất. Thảo nào mẫu thân và cô mẫu đều muốn đối phó với nàng. Nữ nhân như vậy ở đâu cũng là một mối đe dọa.

“Ta…” Hắn liếc nhìn Bùi Duyên, “nói biểu huynh làm mai Như nhi…”

Bùi Duyên nghe lời này, sắc mặt tối sầm, bước tới nắm cổ áo Vương Định Khôn nhấc lên: “Ngươi nói về Tống Viễn Hàng?”

Vương Định Khôn rất hoảng sợ, hai chân không chạm đất, cuống quít nắm cổ tay Bùi Duyên: “Biểu huynh, ngài đừng tức giận! Ta chỉ nói ngài làm mai Tống đại nhân cho Như nhi. Ngoại trừ điều này, ta không nói gì khác! A, ngài mau thả ta xuống!”

Mối quan hệ giữa Bùi Duyên và Tống Viễn Hàng luôn là một bí mật. Hắn thầm tác hợp Tống Viễn Hàng và Vương Thiến Như, đối với người ngoài chỉ là một cuộc hôn nhân bình thường. Hắn và Vương gia xưa nay không liên lạc, sẽ không có hiểu lầm gì. Tuy nhiên theo lời Vương Định Khôn, hắn và Tống Viễn Hàng nhất định có quan hệ nào đó mới có thể nhúng tay vào việc hôn nhân này. Dù Tống Viễn Hàng chưa bại lộ, e rằng hoàng đế đã nổi lòng nghi ngờ.

“Đồ khốn kiếp!” Bùi Duyên ném Vương Định Khôn xuống đất. Vương Định Khôn cảm giác cả người bị va đập mạnh, xương cốt sắp gãy, há miệng rên rỉ. Hắn không biết lời mình nói có ý nghĩa gì lại khiến Bùi Duyên tức giận như thế.

Bùi Duyên còn muốn bước tới, Thanh Phong vội vàng ngăn hắn lại: “Gia bớt giận. Vương công tử dù gì cũng là biểu đệ của ngài. Ngài đánh hắn bầm dập sẽ khó giải thích với Vương phu nhân và lão phu nhân. Nếu chuyện đã xảy ra, nên nghĩ xem cần giải quyết thế nào.”

Thẩm Oanh cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Bùi Duyên, dùng ánh mắt ra hiệu Côn Luân dẫn Vương Định Khôn đi. Côn Luân gật đầu, nắm vai Vương Định Khôn, đem hắn đi như xách một con gà.

“Hầu gia đừng lo, tuy Hoàng thượng đa nghi, nhưng việc này không phải là không có cách giải quyết.” Nàng nói.

Bùi Duyên nhìn nàng: “Nàng có ý kiến gì?”

“Hầu gia có thể viết thư cho Tống đại nhân để cảnh báo hắn trước. Sau khi Hoàng thượng về lại kinh thành, xử lý xong việc gấp, nhất định sẽ sai Cẩm Y Vệ đi điều tra Tống đại nhân. Chỉ cần Tống đại nhân đi trước một bước, hủy diệt toàn bộ manh mối có liên quan đến Hầu gia, Hoàng thượng đương nhiên không tìm được gì. Sau đó kêu Thiến Như nói với bên ngoài rằng ta vô tình tác hợp nàng và Tống đại nhân hôm tết thượng nguyên, không liên quan gì đến Hầu gia.”

“Hoàng thượng sẽ tin chứ?”

Thẩm Oanh vỗ vai Bùi Duyên: “Tống đại nhân chỉ là Thôi quan lục phẩm, không ảnh hưởng đến quyết định của triều đình. Cho dù Hoàng thượng nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, cùng lắm là liên lụy Tống đại nhân bị chuyển khỏi kinh thành. Ta tin rằng với bản lĩnh của Tống đại nhân, chắc sẽ biết cách xử lý phải không?”

Bùi Duyên thấy lạ. Hắn không nói rõ quan hệ cá nhân giữa mình và Tống Viễn Hàng cho Thẩm Oanh biết, cũng không nói chi tiết về con người Tống Viễn Hàng, nhưng dường như nàng biết tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play