Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh gật đầu: “Phu nhân có gì phân phó cứ nói.”

Ngụy Lệnh Nghi vẫy tay kêu nàng ngồi cạnh, nói: “Không phải phân phó, là có chuyện, muốn cảnh báo cho ngươi trước. Vài ngày trước, huynh trưởng của ta viết thư nói, vị kia trong cung cố ý chọn hôn nhân cho Hầu gia. Hình như là cô nương của An Định Hầu phủ, cũng chính là thê muội của Hoàng thượng.”

Thẩm Oanh đang rũ mắt, nghe vậy lập tức ngẩng đầu, trên mặt hiện ra biểu lộ khiếp sợ. Thẩm Đồng? Bùi Chương muốn đem Thẩm Đồng gả cho Bùi Duyên?

Ngụy Lệnh Nghi cho rằng bởi Bùi Duyên muốn cưới vợ nên nàng khó tiếp nhận tin đột xuất này, liền vỗ mu bàn tay nàng nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều. Tuổi Hầu gia không nhỏ, sớm muộn gì cũng cưới chính thê. May là ngươi vào phủ trước, Hầu gia và vị Thẩm cô nương kia xưa nay không quen biết, cưới về chỉ có danh phận chính thê, trong lòng vẫn là để ý ngươi nhất. Thẩm cô nương xuất thân danh môn, với thân phận được giáo dưỡng hẳn sẽ không làm khó ngươi sau khi nàng vào phủ.”

Lời này chẳng qua để an ủi nàng. Thiếp khi nào lướt qua được thê, thê muốn thiếp quỳ, thiếp phải quỳ, không có địa vị, tùy tiện đều có thể bán đi.

Thẩm Oanh tuy đã chuẩn bị tinh thần Bùi Duyên sẽ cưới chính thê, nhưng tuyệt đối không thể là Thẩm Đồng. Mẹ kế từng uyển chuyển muốn đưa Thẩm Đồng vào cung nhưng nàng nghiêm khắc cự tuyệt. Mình nàng bị nhốt trong hoàng cung là đủ rồi, nơi đó có gì tốt đẹp.

Đáng lẽ phải lo việc hôn nhân cho Thẩm Đồng nhưng chưa chọn được ai thích hợp, sau lại có quá nhiều chuyện hỗn loạn, sức khỏe nàng ngày càng tệ nên mới trì hoãn.

Bùi Chương thật khốn nạn! Muốn lợi dụng toàn bộ người Thẩm gia mới bằng lòng bỏ qua sao? Nàng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Đồng gả vào Hầu phủ mà không làm gì. Cũng may nghe giọng điệu của Ngụy thị, Bùi Chương chỉ mới có ý chứ chưa hạ chỉ, vậy vẫn còn đường cứu vãn.

Thẩm Oanh cố nén lửa giận trong lòng, từ Mộc Huy Đường đi ra nói với Dịch cô cô: “Ngươi nói với gã sai vặt của Hầu gia, ta muốn gặp ngài ấy.”

Dịch cô cô tưởng nàng đã nghĩ thông, vội cười: “Được. Ta đi liền.”

Người khác không biết nhưng Dịch cô cô biết rõ, Hầu gia tuy ngủ lại thiên viện nhưng cô nương vẫn còn hoàn bích. Nam nhân ngoài miệng nói lời tình ý chân thành đều là giả dối. Có vương hầu nào không tam thê tứ thiếp, có mới nới cũ? Cô nương nhất thời để Hầu gia ăn chay, nhưng đến cùng vẫn phải có nhi tử để phòng thân. Muốn có nhi tử, phải ở bên cạnh Hầu gia nhiều chút.

Bùi Duyên đang ở trong thư phòng tiền viện, vừa nhận được tin tức từ trong cung truyền ra. Sự việc của Thẩm thị đã được sắp xếp xong, hoàng đế sẽ không đề cập đến chuyện nàng gả vào Hầu phủ. Người truyền lời cũng nói, không phải tiểu Thẩm thị cũng có thể là người khác, Bùi Duyên phải tự mình giải quyết. Bùi Duyên yêu cầu Từ Khí giúp hắn giải quyết mối hôn nhân này, những cái khác Từ Khí không gánh vác được.

Bùi Duyên ra dấu cho Thanh Phong thưởng người nọ mấy thỏi bạc vụn, đưa hắn đi ra cửa hông. Người truyền tin có phương pháp che giấu tung tích hành động, nhưng ban ngày vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bùi Duyên thưởng thức cái chặn giấy hình kỳ lân bằng ngọc trên bàn, tuy nó chỉ lớn bằng nửa bàn tay hắn nhưng rất nặng, đang xoay vòng vòng trên xấp giấy Tuyên Thành, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thanh Phong quay lại nói chuyện với Bùi Duyên: “Vị Trang phi nương nương này xem ra cũng là nhân vật lợi hại, không biết dùng biện pháp gì có thể làm Hoàng thượng đổi ý. Hoàng thượng tâm tư thâm trầm không biết có nhìn ra được chủ ý gì không?

Bùi Duyên nhìn hai bàn tay, suy nghĩ đến xuất thần.

“Gia?” Thanh Phong kêu lên.

Bùi Duyên nâng tay: Từ Khí giết vài tướng nhỏ, ngươi tới an ủi người nhà bọn họ, nếu còn con cháu có thể miễn quân tịch.

Bùi Duyên ở Tây Bắc nói chuyện luôn giữ lời. Quân lực chủ yếu phân chia với các nơi vệ sở, gọi là vệ quân. Một khi vào quân tịch là kéo dài nhiều thế hệ. Nếu có người chết, thứ đinh hoặc dư đinh trong nhà sẽ được bổ nhiệm vào, nếu chưa có nam đinh thì tìm người trong tộc. Cho nên nếu được miễn quân tịch là chuyện may mắn của toàn bộ gia tộc.

Thanh Phong là cô nhi được Bùi Duyên cứu được trên chiến trường, trong nhà cũng là quân tịch, hắn là nam đinh cuối cùng. Hắn xúc động, cúi đầu nói: “Ta thay những tướng sĩ đã chết đó cảm tạ Hầu gia. Quốc gia liên tục chinh chiến mấy năm ròng, quốc khố trống rỗng, chỉ có thể tăng thuế, gánh nặng đè lên vai bá tánh mỗi năm một nhiều. Lần này Tây Bắc bất ngờ làm phản, không biết có bao quân dân lầm than.”

Bùi Duyên biết Thanh Phong nhớ lại thân thế của chính mình, đứng dậy đến trước mặt hắn, ấn bờ vai hắn.

“Ngoại trừ vài quân chủ có công lớn trong lịch sử, không ai thích chiến tranh.” Bùi Duyên phát ra thanh âm khàn khàn đầy kiên định, “Nhưng lãnh thổ một quốc gia đại diện cho quốc tôn sư nghiêm, không thể vượt qua điểm mấu chốt. Một khi thất thủ sẽ có nhiều thành trì và bá tánh bị hại. Để bảo vệ mỗi một tấc đất, không sợ đánh bạc tính mạng, đổ máu, chỉ muốn tướng sĩ vì nghiệp lớn đứng vững chỗ đó, cờ xí bay phất phới ở đằng kia. Đây là ước nguyện ban đầu khi ta vào lính.”

Thanh Phong hít hà một hơi. Sau khi hắn học được ngôn ngữ của người câm điếc, Bùi Duyên rất ít khi nói chuyện với hắn. Khi hắn còn nhỏ, Bùi Duyên mời tiên sinh giỏi nhất vùng dạy hắn đọc sách, kinh, sử mọi thứ. Hắn biết viết chữ, biết đọc sách, có được bộ dáng như ngày nay đều nhờ Bùi Duyên. Cho dù đi theo ngài mười năm vẫn như cũ không học được khí độ và trí tuệ của ngài. Đối với vận mệnh quốc gia, sự sinh tử, được mất của mỗi cá nhân đều quá nhỏ.

“Hầu gia, ta đã hiểu.” Thanh Phong dùng sức gật đầu. Đối với hắn, Hầu gia là thầy, là anh, cũng là cha, cả đời hắn đều ngước lên nhìn.

Thanh Phong ra khỏi thư phòng, nhìn thấy gã sai vặt canh giữ cửa thùy hoa  đang đứng cuối hành lang. Hắn đi tới, gã sai vặt báo: “Dịch cô cô của Duyên Xuân Các truyền lời, nói Thẩm di nương muốn gặp Hầu gia.”

Thanh Phong thấy lạ. Từ khi Thẩm thị vào phủ đến nay vẫn luôn không gần gũi với Hầu gia, chỉ có Hầu gia đến tìm nàng. Tính tình Hầu gia đơn thuần, bị nàng làm cho đắn đo, muốn ngừng mà không được. Đột nhiên muốn gặp Hầu gia, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.

“Ta biết rồi.” Thanh Phong nói, gã sai vặt liền lui ra. Hắn đang phân vân không biết có nên giấu việc này hay không, hay để đến tối mới nói, không thể để Hầu gia bị nữ nhân xoay vòng, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Côn Luân bỗng xuất hiện phía sau hắn: “Ngươi không thành thật, ta muốn nói cho Hầu gia biết.”

Thanh Phong trừng mắt: “Ngươi biết cái gì? Trong sách đều viết, nữ nhân dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Ta đang giúp Hầu gia!”

Côn Luân nghe chẳng hiểu, cũng lười tốn nước miếng tranh luận, xoay người đi đến thư phòng. Thanh Phong gọi hắn không được, cất giọng mắng: “Tên mọi rợ không hiểu tí gì về phong tình!”. Rồi nhấc chân đuổi theo.

Trong hoa viên của Duyên Xuân Các lưa thưa vài nhành mai. Từ cửa sổ của minh gian nhìn ra, sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn(*). Trước kia Thẩm Oanh thích hoa mai, cũng có chút tự cho là thanh cao. Nàng không thích loài hoa mẫu đơn diễm quan quần phương(**), bởi chính nàng không được ưu ái về mỹ mạo, nên tìm lối tắt, hoa mai cũng như hình ảnh của bản thân nàng.

Đời này nàng có dung nhan được người hâm mộ, nhưng chẳng khống chế được vận mệnh của mình. Nhân sinh không thập toàn thập mỹ, cũng không cần oán trời trách đất.

Nàng ngồi thất thần, không biết khi nào Bùi Duyên có thể đến đây, nàng nên hỏi hắn như thế nào. Đây là vấn đề nan giải. Dù sao cũng là ý của thiên tử, làm cách nào thuyết phục Bùi Duyên để hắn mạo hiểm kháng chỉ, từ chối hôn sự này?

Đầu tiên phải trưng gương mặt cười tươi. Không thể hoang phí bề ngoài xinh đẹp này.

Thơ văn nói, hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc(***).

Nàng hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt, định luyện tập phải cười như thế nào, Bùi Duyên đã đi vào. Nàng chưa kịp thu hồi nụ cười, trưng ra biểu tình cứng đờ rất buồn cười, tất cả đều lọt vào mắt Bùi Duyên.

Hắn không nói lời nào, đáy mắt hiện lên ý cười bỡn cợt.

Thẩm Oanh lúng túng, cúi đầu ho khan một tiếng che lấp sự xấu hổ. Đầu óc quay mòng mòng, xem ra nàng vẫn không học được bộ dáng kia.

“Nghe nói trong cung chọn hôn sự cho Hầu gia, đối phương là muội muội của An Định Hầu?” Thẩm Oanh mở lời.

Bùi Duyên ngồi xuống vị trí chủ vị, không hỏi vì sao Thẩm Oanh biết, chỉ đáp “Ừ” như lời thừa nhận.

Thẩm Oanh hỏi: “Hoàng thượng chưa hạ chỉ, Hầu gia có thể từ chối mối hôn sự này không?”

Bùi Duyên nhìn nàng, lặng yên hỏi nàng lý do.

Thẩm Oanh cắn môi, đến trước mặt Bùi Duyên, tiếp tục nói: “Thiếp thân không phải muốn ngăn Hầu gia cưới vợ, nhưng An Định Hầu phủ thì không được. An Quốc Công và Gia Huệ hậu đã chết, An Định Hầu không có thực quyền, dễ bị Hoàng thượng thao túng. Hầu gia thống lĩnh Tây Bắc, vốn bị Hoàng thượng kiêng kị. Hoàng thượng có tính đa nghi trời sinh, chắc chắn muốn để Thẩm nhị cô nương làm tai mắt cho hắn, tùy thời có thể phát hỏa.”

Thẩm Oanh quá hiểu Bùi Chương, để củng cố quyền lực và địa vị, hắn sẽ không tiếc rẻ bất cứ sinh mệnh ai có giá trị lợi dụng. Tương lai nếu Thẩm Đồng có bất trắc gì ở Hầu phủ, Bùi Duyên sẽ trở thành kẻ thù của nhóm quý tộc cũ.

Bùi Chương không cần tốn nhiều sức để hủy diệt hắn.

Bùi Duyên chờ Thẩm Oanh nói xong, nắm tay nàng, tay kia kéo nàng ngồi trên đùi hắn. Hắn thích hai người nói chuyện thân mật bình đẳng như vậy, không phải cái kiểu Thẩm Oanh đứng, hắn ngồi, hai người như quan hệ trên dưới.

“Ai dạy nàng những lời đó?” Hắn nhéo cằm nàng hỏi.

Thẩm Oanh biết hắn sẽ hỏi, cắn môi nói: “Lúc trước Hoắc Lục công tử cũng muốn nạp thiếp thân, sai quản gia trong nhà đến thuyết phục tổ mẫu. Thiếp thân sợ bị tổ mẫu đưa đi Hoắc gia, liền nhờ mẫu thân xuất thân Tào Bang thăm hỏi khắp nơi chuyện trong cung và trên triều. Thiếp thân hiểu biết ít ỏi, nếu nói không đúng, Hầu gia nghe xong cứ coi như chuyện cười.”

Bùi Duyên biết Thẩm mẫu xuất thân từ Tào Bang. Nơi nào có đường thủy, nơi đó có Tào Bang, tin tức thông suốt bốn phương, không có gì bọn họ không thăm dò được. Nhưng Tào Bang có thể dò được tính cách hoàng đế, tình huống của An Định Hầu phủ, những tính toán và sự kiêng kị của hoàng đế?

Nha đầu này ngoài miệng nói bản thân có kiến thức nông cạn, sợ nói sai lời, nhưng thời điểm nàng nói những lời vừa nãy, giọng điệu vô cùng chắc chắn, tựa như rất quen thuộc những người này. Một thiếu nữ bình dân dưỡng ở khuê phòng có kiến thức như vậy thật không tầm thường.

Bùi Duyên không thể không nghi ngờ.

Trước khi nàng vào phủ, Bùi Duyên đã cho Thanh Phong xác nhận qua, nàng chính là Thẩm gia tam cô nương, không bị người khác đánh tráo.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Tim Thẩm Oanh đập loạn lên, nàng biết Bùi Duyên không tin, nàng nói chuyện có trăm ngàn lỗ hổng. Một tướng quân tay cầm ngàn vạn binh, trên chiến trường bách chiến bách thắng, sao dễ bị lừa? Đang lúc Bùi Duyên trầm mặc, nàng vươn tay, nắm chặt vạt áo trước của Bùi Duyên: “Thiếp thân vừa rồi nói hươu nói vượn. Thiếp thân chỉ không muốn Hầu gia cưới vợ!”

Bùi Duyên cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, khuôn mặt ửng hồng, lông mi run rẩy như đang đấu tranh với bản thân.

“Thiếp thân, thiếp thân từng nói, không muốn tranh đoạt nam nhân với người khác. Thiếp thân không chỉ muốn con người ngài, còn muốn có được tâm ngài, muốn ngài hoàn toàn thuộc về thiếp thân. Là thiếp thân si tâm vọng tưởng, muốn độc chiếm ngài!”

Nàng nói xong nhắm mắt lại, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, chỉ muốn tìm khe đất mà chui xuống. Nàng biết mình không biết lượng sức, thân là một người thiếp mà dám nói muốn độc chiếm vương hầu, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua, thật là nực cười.

Những lời này dường như được cất giấu thật lâu trong tâm nàng. Nàng luôn chờ, chờ tình cảm một người với một người. Một lòng một dạ đến già, nắm tay nhau bạch đầu giai lão. Không cần tính kế này nọ, không cần khoan dung độ lượng, phòng không gối chiếc. Trước kia cao cao tại thượng nàng không chiếm được, hiện giờ thấp kém nàng cũng không chiếm được.

Bùi Duyên không nói gì, nàng cười cười tự giễu: “Hầu gia… Coi như nghe xong, cứ chê cười thiếp.”

Thẩm Oanh buông tay, muốn đứng lên khỏi chân Bùi Duyên, hắn bỗng nhiên nắm hai tay nàng, cúi đầu hỏi: “Nếu ta chấp nhận nàng thì sao?”

Thẩm Oanh mở to hai mắt không tin nổi, đôi mắt trong sáng chứa đầy hình dáng cương nghị của nam nhân. Cũng lời nói này, nàng đã từng hỏi Bùi Chương, khi đó hắn vẫn còn là Lệ Vương, hắn chỉ cười cười ôm nàng nói rằng sẽ đối xử tốt với nàng suốt đời.

Là nàng ngốc, hắn chưa từng hứa một đời một kiếp chỉ đôi ta. Bởi hắn biết chính mình sẽ đăng cơ làm hoàng đế, không thể thiếu tam cung lục viện.

“Thế nào?” Bùi Duyên hỏi lại, thanh âm càng trầm, rất nặng nề, nhất định muốn có đáp án.

“Nếu ngài chấp nhận ta, ta sẽ không rời không bỏ, gắn bó sinh tử.” Thẩm Oanh nhấn mạnh từng chữ.

Mấy chữ này đè nặng lòng Bùi Duyên, bao gồm bộ dáng nàng nghiêm túc đối với tình cảm, đẹp hơn bất cứ thứ gì. Hắn chưa từng gặp tiểu nữ tử nào to gan như vậy, bá đạo như vậy, trong xương cốt toát ra sự tự tin và kiêu ngạo như người cao cao tại thượng, mọi người phải cúi đầu xưng thần.

Bùi Duyên cúi người, tay ấn gáy nàng, kề tai nàng nói: “Nhớ kỹ lời nàng nói.”

Hơi thở ấm áp thổi vào tai như có dòng nhiệt lan tỏa toàn thân. Đầu Thẩm Oanh ong ong, không nhớ vừa rồi mình nói gì. Bùi Duyên lại nói gì đó bên tai, hắn đi khi nào nàng cũng không biết. Chỉ nhớ rõ hắn đã hứa không cưới Thẩm Đồng.

Hồng Lăng và Lục La đi vào, nhìn bộ dạng cô nương hoảng hốt không có tinh thần, nghĩ thầm nàng và Hầu gia nói chuyện gì đó không vui, nên một trái một phải an ủi nàng.

Thẩm Oanh hồi hồn, giơ tay rờ vành tai nóng hổi, tim vẫn đập thình thịch.

Nàng không ngờ Bùi Duyên đáp ứng thật dứt khoát, càng không nghĩ mình đưa ra lời hứa hẹn với hắn. Nàng tuy biết lời thề của nam nhân hơn phân nửa là gió thoảng nhưng nàng đã bằng lòng. Nàng giơ tay đè trán, làm sao bây giờ? Sự tình có vẻ không thể khống chế được nữa rồi.

—–

(*) Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn, mùi hương thoang thoảng lan toả trong bóng hoàng hôn (Bài thơ “Sơn Viên Tiểu Mai”  https://www.thivien.net/L%C3%A2m-B%C3%B4/S%C6%A1n-vi%C3%AAn-ti%E1%BB%83u-mai/poem-zajA3A3mMZVqVM4qen39Mw)

(**) Diễm quan quần phương: trăm hoa lộng lẫy một cành mẫu đơn

(***) Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc: Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh. Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc. (Bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play