- Sao.... sao ngài lại..??

Lam Hi giật mình nhìn lại bản thân trong gương, là một gương mặt thanh tú tuyệt đẹp, làn da trắng nuột không tì vết. Quan trọng hơn nữa là mái tóc giả và lens mắt của cậu đã được tháo ra từ khi nào, hiện ra mái tóc màu bạc óng ánh dưới ánh mặt trời sớm mai cùng đôi mắt Ngọc trong suốt. Không đợi Lam Hi ngỡ ngàng, Cố Thừa Trạch đi tới bên giường, cầm chén canh bổ lên ý tứ muốn đút cho cậu. Lam Hi lúc này mới quay lại hỏi:

- Làm gì??

- Uống thuốc!

- Tại sao?

- Hửm? Em sợ uống thuốc sao? Quả nhiên vẫn là sợ thuốc như ngày xưa nhỉ?

- Đưa tôi!

Lam Hi lấy từ trong tay Cố Thừa Trạch bát thuốc, một hơi uống sạch, dư vị đắng đắng của thuốc quả nhiên khiến cậu rất khó chịu. Thế nên Lam Hi mới ghét uống thuốc. Mà đã qua bao năm nay, để không phải uống thuốc hay sử dụng thuốc, cậu đã phải cực cực khổ khổ làm mọi chuyện một cách hoàn hảo nhất để tránh bị thương đến bản thân. Vậy mà hôm qua làm việc, Lam Hi lại gặp chuyện, thực không biết nên nói cậu làm việc kém đi hay là cậu đen đủi?? Cũng thực không ngờ, cái người cứu cậu hôm qua lại là Cố Thừa Trạch, thật trùng hợp.

- Anh...về nước từ lúc nào?

Phản ứng của Cố Thừa Trạch có chút bất ngờ với câu hỏi của Lam Hi. Cũng không ngờ được cậu bé khả ái mít ướt ngày nào giờ lại thành người náo loạn cả bữa tiệc. Cố Thừa Trạch cố tỏ ra tự nhiên nhất để kéo lại khoảng cách bao năm qua đã đứt quãng giữa hai người:

- Tôi về vào hôm qua, để tham gia buổi tiệc của công ti Lossy the chance ( au: đặt tên công ti hơi bị bất hạnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play