Tài xế bối rối hỏi lại Lục Nhuận Sâm, từ khi nào ông lại có sở thích nuôi mèo? Chẳng phải ngày trước ông chỉ có thể nhìn mấy con mèo cách xa mình mà bảo rằng bị dị ứng thôi sao? Việc như vậy tuy biết không phải là chức trách của mình nhưng tài xế vẫn là có tâm hỏi ý ông chủ có nên hay không mua một con. Lục Nhuận Sâm cuối cùng vẫn là cười cười vỗ vỗ vai người tài xế mà nói nhẹ:

- Không việc gì, vẫn là đợi ta tự đi bắt! Cậu không cần nghĩ nhiều...

Người tài xế kia cũng cảm thấy mình làm việc ở đây thật tốt, mạt đỏ tai nóng tìm lại tinh thần lái xe. Lục Nhuận Sâm qua hai tháng nữa là bước qua tuổi 47, trên mặt cũng là có vài vết nhăn nhỏ bên má cạnh cánh mũi, ấy vậy mà vẫn còn quyến rũ như hồi ông còn trẻ! Phải chăng cái này gọi là đẹp lão chăng?

Nhớ hồi Lục Nhuận Sâm được 23 tuổi, ông được tiền tổng thống chỉ định lấy mẹ của Lục Tiêu Vũ bây giờ là bà Trịnh Tú Anh của Trịnh gia, lập nên hiệp ước hôn nhân. Trong vòng hai năm khi sinh ra Lục Tiêu Vũ, không hiểu việc gì sảy ra khiến bà Trịnh đột ngột đòi ly hôn và bỏ lại đứa con của mình cho Lục Nhuận Sâm. Lúc đó ông vẫn chưa có quyền lực chắc chắn, lại thêm đưa con chưa qua 12 tháng tuổi, đành một thân một mình chiến đấu nuôi con, vừa làm cha làm mẹ! Cuối cùng vẫn là cùng Cố gia chủ cùng bước tiến làm nên nghiệp lớn, mới có thể trụ vững đến tận bây giờ, mà hơn 20 năm nay, Lục Nhuận Sâm như vậy cũng chưa từng động tới sắc dục, cũng chưa từng có biểu hiện như nhặt được của quý như bây giờ. Chắc hẳn ai nhìn vài cũng sẽ nói rằng Lục Nhuận Sâm rốt cuộc là cũng có mùa xuân!

Lục Nhuận Sâm lại là nhắn tin cho Hạ Tư Kỳ, cũng không biết hắn từ vừa nãy vội tắt máy đi không rõ nguyên nhân, xong sau liền lo sợ việc manh mối là thật đành ngồi trước màn hình điện thoại vừa làm việc vặt vừa đợi điện thoại của ông( đáng yêu)! Tiếng tin nhắn tổng thông báo cứ ting tinh lên từng đợt khiến Hạ Tư Kỳ đang ngồi xử lí công văn liền phản ứng quay phắt một cái về phía điện thoại cầm lên đọc nhanh. Hơn 20 cái tin nhắn chỉ là các bảng liệt kê kế hoạch đi chơi của hai người mà Lục Nhuận Sâm nêu ra, hoàn toàn không có cái manh mối nào cả, mà cách nhắn của ông cứ như chắc chắc rằng Hạ Tư Kỳ sẽ đi vậy!

Vì vừa nãy trong khi đợi hắn đã xử kí vài cái công văn nên đầu óc cũng lạnh hẳn đi, không còn tức giận thái quá gặp người tiếp người nữa, trở về là một người điềm tĩnh vốn là con người của hắn mà, tại sao hắn lại rũ bỏ nó trong thời gian qua? Nói phiếm đủ rồi Hja Tư Kỳ cứ vậy thờ ơ mà vuốt qua hơn chục cái tin nhắn của Lục Nhuận Sâm, cho đến cái cuối cùng một phút trước ông gửi...

Thủ phạm ở nước M? Sao không nói sớm?

Chỉ có một manh mối này thôi cũng đủ cho Hạ Tư Kỳ phát điên lên rồi, có cái này sao lại không tiết lộ sớm cứ trêu chọc hứa làm gì, biết vậy dù cho một trầm cái điều kiện hắn cũng cảm lòng nói theo! Hạ Tư Kỳ tay không ngần ngại gửi ra một tin nhắn, dù biết có thể mai sau rất có hại nhưng mà vì sự nghiệp, hắn đành hiến thân....

[ Tử Mạn đã gửi: cho tôi địa chỉ, điều kiện Tuỳ ông] ( cái này là hiện lên trên máy của ông Lục nha, mà ổng biết Tư Kỳ nhà ta tên thật thế nào rồi thì ổng cho luôn tên thế luôn)

Khoé miệng Lục Nhuận Sâm bỗng cong lên, đáy mắt ông hiện lên dòng tiến nhắn xúc tích của Hạ Tư Kỳ. Không cần nói nhiều cũng biết là ông sẽ cho hắn ở chỗ này với ông nhiều ngày, đương nhiên Hja Tư Kỳ cũng biết việc ông sẽ làm ra điều gì đó quái gở nhưng không ngờ rằng vị này lại tham lam đến vậy

[Lão già đáng ghét đã gửi: ở lại đây bao lâu, tôi cho em bấy nhiêu mạnh mối, hạn định mỗi tháng một cái!]( lần này là ở máy của Tư Kỳ nha~)

Hạ Tư Kỳ tâm trạng đang dần hồ gởi vì sắp tìm ra chân tướng của nam được thì nhận được tin nhắn của Lục Nhuận Sâm khiến hắn tức đến nỗi như muốn ứa máu ra, cơ mặt bắt đầu căng nóng đến độ như ăn mì cay cấp 7. Cái điều kiện gì mà bất công vậy? Nếu mà có mấy tâm manh mối thì hắn phải ở với ông già đó cả đời chắc?

[Tử Mạn đã gửi: vì Hi tôi mới đồng ý đấy chứ nếu manh mối của ông mà không có tác đụng gì thì tôi đảm bảo ông không được thấy mặt trời ngày mai nữa đâu]

Lục Nhuận Sâm cứ tưởng Hạ Tư Kỳ phải phản khoáng nhiều lắm rồi mới đồng y ngay M nhưng thật không ngờ là có ngày mèo hoang lại thành mèo nhà. Vừa nhận ra mình đã nhắn hơn một trăm cái tin nhắn kì lạ, ông rốt cuộc cũng đưa tay lên bịt miệng lại mà cười thầm, không ngờ rằng có ngày mình vì một người mà làm trò hề như vậy. Thư Kí SA đợi trước cổng biệt thự, thấy xe về liền đi tới mở cửa xe, kính cẩn chào:

- Ngài đã về, ngài Lục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play