CHIẾC ĐỊNH ỐC Ở CỔ CHÂN CINDER ĐÃ GỈ, ĐẾN MỨC phần rãnh hình chữ thập ở đâu đinh ốc gần như mòn vẹt. Các khớp đốt ngón tay của cô đau nhức do phải dùng quá nhiều lực lên tuốc nơ vít để vặn chiếc đinh ốc đó ra.
Ném chiếc tuốc nơ vít lên bàn, Cinder mệt mỏi dùng cánh tay giả bằng thép của mình nắm lấy gót chân và giật mạnh bàn chân ra khỏi khớp nối. Một tia lửa điện lóe lên làm cháy xém các đầu ngón tay cô và Cinder giật vội tay lại, để mặc bàn chân vẫn đang lủng lẳng với một đống dây dợ lòng thòng màu đỏ và màu vàng.
Cinder nằm sụp xuống giường, thở phào nhẹ nhõm. Một cảm giác tự do lan tỏa khắp người cô, từ đầu đến chân. Cô căm ghét cái bàn chân này - nó quá nhỏ đối với cô - và cô đã phải khổ sở chịu đựng nó suốt bốn năm trời. Cô thề rằng không bao giờ lắp nó trở lại một lần nào nữa. Hy vọng Iko sẽ sớm quay lại với một bàn chân mới.
Cinder là thợ cơ khí đa năng duy nhất ở khu chợ cuối tuần của Tân Bắc Kinh. Không cần biển hiệu hay quảng cáo, chỉ cần nhìn qua vào sạp hàng của cô, ai cũng hiểu cô buôn bán mặt hàng gì - với các món phụ tùng người máy được treo và xếp đầy trên các kệ gỗ kê ở sát tường. Đó là một sạp hàng nhỏ nằm trong góc khuất của khu chợ, với một bên là tiệm bán màn hình cũ và một bên là tiệm bán lụa - cả hai thường xuyên phàn nàn về mùi kim loại và dầu mỡ bay từ tiệm của Cinder, mặc dù trên thực tế nếu có thì chúng cũng sẽ bị mùi bánh mật ong thơm lừng của tiệm bánh phía đối diện quảng trường át đi hết. Cinder biết đấy chỉ là cái cớ, họ đơn giản chỉ là không thích bị xếp bên cạnh cô.
Một tấm khăn trải bàn sẫm màu được thả xuống, ngăn cách giữa Cinder và đám người qua lại bên ngoài. Cả quảng trường tràn ngập âm thanh ồn ã của người mua hàng, người bán hàng rong, trẻ con. Tiếng những người đàn ông đang gầm lên mặc cả với các rô - bốt bán hàng, tìm mọi cách để hạ giá sản phẩm. Tiếng lạch cạch của những chiếc máy quét thẻ căn cước và cái giọng đều đều của máy tính xác nhận số tiền thanh toán. Hàng trăm màn hình khổng lồ được phủ kín khắp các mặt tòa nhà, phát đi các đoạn phim quảng cáo, tin tức thời sự và giải trí.
Sau một thời gian dài bán hàng ở đây Cinder đã học được cách bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ã đó, nhưng hôm nay có một âm thanh đặc biệt khiến cô không thể không chú ý tới. Một nhóm trẻ con đang đứng bên ngoài sạp hàng của cô, hát hò ông ổng - "Hắt xì, hắt xì, nào chúng mình cùng ngã!" - và cười như nắc nẻ lúc cả bọn kéo nhau ngã vật xuống vỉa hè.
Nụ cười khẽ nở trên môi Cinder. Không phải vì giai điệu quen thuộc của bài hát thiếu nhi kia, mà vì ý nghĩa sâu xa ẩn chứa đằng sau lời bài hát. Nó như một bóng ma về nạn dịch và cái chết đang trỗi dậy trở lại trong suốt một thập kỉ qua và nó khiến cô thấy buồn nôn. Nhưng cô thích ánh mắt khó chịu của những người qua đường nhìn đám trẻ con đang nằm khúc khích cười trên vệ đường. Bọn họ càng tỏ ra khó chịu bao nhiêu, cô càng thấy yêu quý bọn trẻ con bấy nhiêu.
"Sunto! Sunto!"
Sự thích thú của Cinder ngay lập tức biến mất. Từ phía đối diện, cô nhìn thấy bà Chang Sacha, chủ tiệm bánh, đang đi xuyên qua đám đông trong chiếc tạp dề bám đầy bột mì. " Sunto, về mau! Mẹ đã bảo không được chơi ở gần..."
Vừa bắt gặp ánh mắt của Cinder, người phụ nữ có tên Sacha kia lập tức im bặt, chạy tới nắm tay cậu con trai kéo giật đi. Thằng bé nhăn nhó, lếch thếch đi theo mẹ về tiệm bánh. Cinder nhăn mũi nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người thợ làm bánh. Đám trẻ còn lại nhanh chóng hòa vào đám đông đang đi lại như mắc cửi trên quảng trường, mang theo tiếng cười lanh lảnh cùng với mình.
"Bà ấy làm như dây điện cũng biết lây bệnh không bằng." Cinder lầm bầm nói một mình.
Cô vươn vai duỗi thẳng lưng, giơ bàn tay cáu bẩn lên cào lại mái tóc rối rồi buộc thành một túm sau gáy. Xỏ tay vào đôi găng màu cháo lòng, cô cảm thấy tự tin hơn hẳn vì đã che đi được lớp mạ của bàn tay trái - mặc dù lòng bàn tay phải ngay lập tức ướt nhẹp bên dưới lớp vải dày. Vừa co duỗi các đầu ngón tay, cô vừa nheo mắt nhìn ra ngoài quảng trường thành phố tìm Iko. Cô nhận thấy có khá nhiều người máy android mập tròn, màu trắng đang len lỏi giữa dòng người hối hả trên đường, nhưng không ai trong số đó là Iko.
Chán nản, Cinder cúi xuống thụp hộp dụng cụ bên dưới bàn làm việc. Sau một hồi lục lọi tìm kiếm trong đống tuốc nơ vít và cờ lê, cuối cùng cô cũng tìm thấy cái kẹp rút cầu chì bị nhét xuống tận đáy hộp. Cô dùng nó để cắt từng sợi dây vẫn đang dính với bàn chân và cổ chân của mình, thỉnh thoảng chúng lại phụt ra mấy tia lửa điện. Vì đeo găng tay nên cô không cảm nhận được gì ở các đầu ngón tay, nhưng dòng chữ màu đỏ liên tục nhấp nháy trên màn hình hiển thị cảnh báo rằng cô đang mất liên lạc với bàn chân của mình.
Giật mạnh nốt sợi dây cuối cùng, cô để mặc cho bàn chân rơi phịch xuống sàn bê tông.
Cinder lập tức cảm nhận ngay được sự khác biệt. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy... thật nhẹ nhõm. Cô dọn sạch một góc bàn rồi đặt bàn chân lên đó, cùng với đống cờ lê và đai ốc, trước khi cúi xuống dùng miếng giẻ cũ lau chùi cái hốc chân đang bám đầy bụi bẩn.
BỊCH.
Cinder giật nảy mình, va cả đầu vào thành bàn. Cô cau mày ngẩng đầu lên và đập ngay vào mắt cô là một người máy android đang ngồi chồm hổm trên mặt bàn, toàn thân bất động, đứng phía sau là một chàng thanh niên trẻ tuổi với mái tóc đen cắt ngắn, gọn gàng. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt màu nâu đồng cũng đang bất ngờ không kém và bờ môi mà mọi cô gái trong đất nước này vẫn luôn hằng ngưỡng mộ.
Cái cau mày của cô lập tức biến mất. Sự ngạc nhiên của người thanh niên kia cũng nhanh chóng chuyển thành một lời xin lỗi. "Tôi xin lỗi." - Người đó nói: "Tôi không biết có người ở dưới đó."
Tại Cinder ù đặc đi, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Tim cô càng lúc đập càng nhanh, các thông số về anh ta từ từ hiện lên trước mắt cô, khá gần với những gì cô đã được đọc trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Ngoài đời trông anh ta có vẻ cao hơn, và cái áo hoodie màu xám anh đang mặc khác hoàn toàn với những bộ trang phục sang trọng, đắt tiền mỗi khi xuất hiện trước công chúng. Máy quét của Cinder chỉ mất 2,6 giây để đo các điểm trên mặt của anh ta và gắn hình ảnh vừa quét được với mạng dữ liệu chung. Thêm một giây nữa và thông tin hiện lên trước mắt Cinder một lần nữa khẳng định lại những gì cô đã biết; bằng một dòng chữ màu xanh lá cây:
HOÀNG TỬ KAITO, HOÀNG THÁI TỬ CỦA KHỐI THỊNH VƯỢNG CHUNG PHƯƠNG ĐÔNG
THẺ CĂN CƯỚC # 0082719057
SINH NGÀY 7 THÁNG 4 NĂM 108 KỶ NGUYÊN THỨ BA
88.987 BÀI BÁO, SẮP XẾP THEO SỰ KIỆN MỚI NHẤT.
ĐĂNG NGÀY 14 THÁNG 8 NĂM 126 KỶ NGUYÊN THỨ BA: HOÀNG THÁI TỬ KAI SẼ TỔ CHỨC MỘT BUỔI HỌP BÁO VÀO NGÀY 15 THÁNG 8 ĐẾ THÔNG BÁO VỀ TÌNH HÌNH BÊNH DỊCH LETUMOSIS VÀ NHỮNG NGHIÊN CỨU MỚI NHẤT CỦA CHÍNH PHỦ TRONG VIỆC ĐIỀU CHẾ THUỐC GIẢI ĐỘC
Cinder đứng bật dậy khỏi ghế, loạng choạng suýt ngã do quên mất là mình đang bị thiếu mất một chân. Chống hai tay lên bàn để lấy lại thăng bằng, cô cúi xuống chào một cách gượng gạo. Màn hình trước mắt vụt tắt.
"Hoàng tử." Cô lắp bắp cúi đầu, thấy mừng vì anh ta không thể nhìn thấy cẳng chân cụt lủn bên dưới tấm khăn trải bàn của mình.
Vị Hoàng tử đẹp trai khẽ giật mình, liếc vội qua vai rồi giơ một ngón tay lên miệng thì thào nói "Làm ơn... đừng để ai biết."
Cinder mở to mắt, run rẩy gật đầu. "À, được ạ. Tất nhiên rồi. Tôi... có thể... ngài..." Cô nuốt nước bọt, chẳng hiểu sao hôm nay từ ngữ cứ dính chặt trong cổ họng như món đậu nghiền.
"Tôi đang tìm ông Linh Cinder." - Hoàng tử nói - "Ông ấy có ở đây không?"
Nhấc một tay lên khỏi mặt bàn, Cinder chậm rãi kéo cao găng tay trên cánh tay còn lại. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực của hoàng tử, cô ngập ngừng nói "Tôi... tôi là Linh Cinder."
Mắt cô dõi theo bàn tay của vị hoàng tử đẹp trai khi anh đặt nó lên cái đầu to phình của con android.
"Cô là Linh Cinder?"
"Đúng vậy, thưa Hoàng... " Cinder cắn chặt môi.
"Cô là thợ cơ khí?"
Cinder gật đầu. "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Thay vì trả lời, anh ta cúi xuống, vươn người ra trước mặt cô khiến cô không còn sự lựa chọn nào khác là nhìn vào mắt anh, và nhoẻn miệng cười với cô. Trái tim cô lại một lần nữa đập loạn xạ.
Hoàng tử ngồi thẳng dậy, buộc cô phải ngẩng đầu lên để dõi theo anh.
"Cô quả thực khác xa tưởng tượng của tôi."
"Ý ngài là... tôi... ừm..." - Không thể nhìn thêm một giây nào nữa vào mắt hoàng tử, Cinder chìa tay kéo con android trên bàn về phía mình - "Con android này bị làm sao thế, thưa Hoàng tử?"
Con android trông mới coong, như vừa được lấy xuống khỏi băng chuyền sản xuất nhưng qua kiểu dáng đầy nữ tính của nó, Cinder có thể chắc chắn rằng đây là phiên bản đã lỗi thời. Tuy nhiên không thể phủ nhận đó là một thiết kế rất nuột, với cái đầu hình cầu nằm trên phần thân hình quả lê, cùng lớp sơn trắng bóng.
" Tôi không sao khởi động được cô ấy." - Hoàng tử Kai nói, chăm chú nhìn Cinder kiểm tra con rô-bốt - "Hôm qua cô ấy vẫn hoạt động tốt, vậy mà hôm nay đã tắt ngúm."
Cinder xoay người con android lại, đèn cảm biến hướng lên phía trên. Cũng may cô có cái gì đó để phân tán sự tập trung của mình, cho đỡ bối rối hay mất kiểm soát. "Trước đây ngài có gặp vấn đề gì với cô ấy không?"
"Không. Tháng nào cô ấy cũng được các thợ cơ khí hoàng gia kiểm tra và bảo dưỡng đều. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải vấn đề như thế này."
Hơi nhướn người về phía trước, Hoàng tử Kai cầm bàn chân nhỏ bé bằng kim loại của Cinder lên, lật qua lật lại đầy hiếu kì. Cinder sững người, toàn thân cứng đờ, trong khi Hoàng tử mải mê nhòm vào cái hốc chằng chịt dây dợ và nghịch ngợm các khớp ngón chân một cách thích thú. Anh ta thậm chí còn dùng tay áo lau vết bẩn dính trên đầu ngón chân.
"Ngài mặc thế không thấy nóng à?" Cinder buột miệng hỏi, nhưng ngay lập tức thấy ân hận bởi nó đã kéo sự chú ý của Hoàng tử quay trở lại với cô.
Trong một thoáng, trông mặt Hoàng tử có vẻ hơi ngượng. "Quả thực... tôi đang nóng muốn chết," - anh ta nói - "nhưng vẫn phải cố chịu."
Cinder đã nghĩ đến chuyện nói với Hoàng tử rằng dù cải trang thế chứ có cải trang nữa cũng khó lòng che mắt được mọi ngườinhưng đến phút cuối lại thôi. Riêng việc đến giờ vẫn chưa thấy đám đông các cô gái trẻ vây quanh tiệm của cô, gào thét gọi tên Hoàng tử chứng tỏ việc cải trang của anh ta có tác dụng hơn là cô tưởng. Giờ anh ta trông giống một gã dở hơi hơn là một nhân vật hoàng gia được hàng triệu người yêu mến.
Cinder hắng giọng, hướng sự tập trung trở lại với con người máy android. Cô tìm thấy cái chốt nhỏ xíu ở sau gáy và mở ra. " Tại sao ngài không đưa cho các thợ cơ khí của hoàng gia sửa?"
"Họ đã cố thử nhưng không tìm ra vấn đề nên đã mách cho tôi mang đến chỗ cô." - Anh ta đặt bàn chân của cô xuống bàn và chuyển sự chú ý lên các giá phụ tùng, nơi đang bày la liệt các bộ phận android, tàu lượn, màn hình, bảo vệ màn hình, các bộ phận dành cho cyborg - "Họ nói cô là thợ cơ khí giỏi nhất ở Tân Bắc Kinh. Tôi đã nghĩ cô là một ông già lụ khụ cơ."
"Họ nói vậy thật sao?" Cinder lí nhí hỏi lại.
Hoàng tử Kai không phải là người đầu tiên ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Hầu hết các khách hàng của cô đều không hiểu tại sao một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có thể được coi là thợ cơ khí giỏi nhất thành phố và Cinder không bao giờ giải thích về nguồn gốc tài năng của mình. Càng ít người biết cô là một cyborg nửa người nửa máy càng tốt. Cô sẽ phát điên nếu ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt khinh miệt như bà Chang Sasha.
Cinder dùng ngón út giật nhẹ mấy sợi dây ra khỏi người con android. "Đôi khi lý do chỉ là nó đã quá cũ. Có lẽ đã đến lúc ngài nên nâng cấp lên phiên bản mới."
"Rất tiếc tôi không thể làm như vậy. Cô ấy đang chứa trong mình các thông tin tuyệt mật. Liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia... không thể để người khác biết được."
Cinder khựng lại, ngước lên nhìn vị Hoàng tử đẹp trai.
Anh ta nhìn cô chằm chằm khoảng ba giây trước khi mím chặt môi trả lời. "Tôi đùa đấy. Nainsi là người máy android đầu tiên của tôi. Ít nhiều cũng có chút tình cảm."
Một đốm sáng màu da cam lóe lên ở góc mắt của Cinder. Võng mạc nhân tạo của cô đã phát hiện ra điều gì đó, mặc dù cô chưa biết đó là cái gì - một cái chớp mắt quá nhanh, một cái mím môi không hề bình thường của Hoàng tử.
Cinder đã quá quen với đèn cảnh báo màu cam này. Nó thường xuyên nhấp nháy trước mắt cô. Khi ai đó đang nói dối.
"An ninh quốc gia." - Cinder lẩm bẩm - "Lí do hay thật."
Hoàng tử khẽ nghiêng đầu, như thể thách thức cô phản bác lại mình. Một lọn tóc đen xoa xuống trước trán anh. Cinder vội quay đầu nhìn sang chỗ khác.
"Phiên bản Tutor8.6." - Cô đọc dòng chữ mờ mờ bên trong hộp sọ bằng nhựa. Người máy android này đã gần 20 tuổi. Quá lỗi thời cho một con android - "Phải gọi là quá cổ lỗ sĩ rồi."
Cinder vung tay đấm mạnh vào một bên đầu của con android, và nhanh tay chộp lấy nó trước khi nó bật ngửa ra đằng sau. Hoàng tử Kại nhảy dựng lên.
Cinder bấm thử nút khởi động nhưng không có gì xảy ra. "Bình thường chỉ cần làm vậy là được."
Hoàng tử Kai cười gượng gạo hỏi lại "Cô có chắc cô là Linh Cinder không? Linh Cinder Thợ Cơ Khí ý?"
"Cô Cinder! Em tìm được rồi!" - Từ trong đám đông, Iko chạy vụt vào tiệm, nhảy nhóc lên mặt bàn, giơ tay đặt phịch một bàn chân bọc kim loại mới tinh xuống mặt bàn, đè thẳng lên bóng con android của Hoàng tử. Đèn cảm biến màu xanh sáng nhấp nháy - "Phiên bản cải tiến hơn hẳn cái cũ, mới dùng vài lần, và dây nối trông có vẻ cũng phù hợp. Hơn nữa em mặc cả giảm xuống được chỉ còn có 600 univ."
Hoảng hồn, Cinder nhoài với người chộp lấy bàn chân trên mặt bàn và giấu ra sau lưng. "Tốt lắm, Iko. Sư phụ Nguyen hẳn sẽ rất vui vì đã tìm được bàn chân thay thế cho cô hầu gái android."
Đèn cảm biến của Iko mờ đi. "Sư phụ Nguyen là sao? Em không hiểu."
Cinder nhe răng cười, nghiêng đầu ra hiệu về phía Hoàng tử. "Iko, mau cúi đầu hành lễ với vị khách của chúng ta đi." - Cô hạ giọng nói tiếp - "Đương kim Hoàng thái tử."
Iko ngẩng đầu lên, chĩa bộ cảm ứng về phía Hoàng tử, người cao hơn cô hẳn một mét. Đèn cảm biến lóe sáng khi máy quét của cô nhận ra anh. "Hoàng tử Kai." - Cái giọng kim loại của Iko ré lên thất thanh- "Trông ngài ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh."
Cinder ngượng chín mặt không biết phải giấu mặt vào đâu. Ở bên cạnh, Hoàng tử Kai bật cười phá lên.
"Đủ rồi, Iko. Vào trong đi."
Iko ngoan ngoãn tuân lệnh, gạt tấm khăn trải bàn sang một bên và chui xuống dưới gầm bàn.
"Không phải ngày nào cũng được gặp một cá tính đặc biệt như vậy." - Hoàng tử Kai khoanh tay dựa lưng vào khung cửa lẩm bẩm nói, như thể mình là khách quen ở nơi đây - "Cô tự lập trình cho cô ấy à?"
"Ngài tin không thì tùy nhưng ngay từ khi mua về cô ấy đã như vậy. Tôi đoán là có lỗi gì đó khi lập trình, thế nên mẹ kế của tôi mới mua được với giá rẻ như thế."
"Tôi không hề bị lỗi lập trình!" Tiếng Iko vọng ra oang oang từ bên dưới gầm bàn, khiến Hoàng tử Kai không nhịn được cười.
Cinder lắc đầu chịu thua, quay trở lại tập trung với con android của Hoàng tử.
"Theo cô, Nainsi bị làm sao?" Hoàng tử hỏi.
"Tôi sẽ cần phải chạy lại phần mềm một lượt mới biết được. Sẽ phải mất vài ngày, thậm chí có thể là một tuần." Vén tóc ra sau tai, Cinder ngồi xuống, thở phào vì chân mình cuối cùng cũng được nghỉ. Cô biết làm như vậy là không đúng với phép xã giao, nhưng có vẻ như Hoàng tử cũng không hề để tâm.
"Cô có cần tôi trả tiền trước không?"
Vừa hỏi anh vừa chìa bàn tay trái có gắn con chíp về phía cô để cô có thể quét thẻ căn cước của mình nhưng Cinder lắc đầu. "Không cần đâu, cảm ơn ngài. Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi."
Hoàng tử Kai định lên tiếng phản đối nhưng cuối cùng cũng quyết định buông tay xuống. "Tôi sẽ không có hy vọng nhận lại được Nainsi trước lễ hội đúng không?"
Cinder đóng nắp con android lại. "Tôi nghĩ là được. Nhưng trước tiên tôi cần phải tìm ra vấn đề..."
"Tôi hiểu, tôi hiểu." - Hoàng tử nói - "Tôi chỉ hy vọng vậy thôi."
"Làm thế nào để tôi liên lạc được với ngài sau khi đã sửa xong?"
"Hãy gửi thư đến cung điện. Hoặc cuối tuần tới cô có ở đây không? Tôi có thể ghé qua.
"Có ạ!" - Từ bên dưới gầm bàn Iko gọi với lên - "Chúng tôi luôn có mặt ở đây vào các phiên chợ. Ngài nhớ quay lại nhé. Chúng tôi sẽ rất vui được gặp lại ngài."
Cinder vội xua tay. "Ngài không cần phải..."
"Đó là vinh dự của tôi." Hoàng tử lịch sự cúi chào, kéo mũ lên che mặt. Cinder gật đầu chào lại, ý thức được mình cần phải đứng dậy và cúi chào nhưng lại không dám thử thách sự thăng bằng của mình lần thứ hai.
Cô đợi cho đến khi bóng Hoàng tử biến mất hẳn mới đảo mắt nhìn quanh quảng trường. Dường như đám đông bên ngoài không hề nhận ra sự có mặt của Hoàng tử Kai. Cuối cùng Cinder cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Iko lừ lừ chui ra từ bên dưới gầm bàn, hai tay kim loại ôm chéo trước ngực. "Hoàng tử Kai! Cô kiểm tra lại giúp em cái quạt gió với, em nghĩ em đang bị tăng nhiệt."
Cinder cúi xuống nhặt bàn chân Iko mới mang về lên và lau vội lên quần. Cô kiểm tra đi kiểm tra lại lớp mạ bên ngoài và mừng rỡ vì nó chưa bị lõm hay trầy xước.
"Cô thử đoán xem cô Peony sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này?" Iko hớn hở nói.
"Đảm bảo con bé sẽ rú ầm ỹ lên cho mà xem." Cinder đảo mắt nhìn ra bên ngoài một lần nữa rồi tự mỉm cười. Cô chỉ muốn đóng cửa hàng thật nhanh và chạy về nhà kể cho Peony nghe việc mình đã gặp Hoàng tử Kai. Cinder bất giác bật cười thành tiếng. Mọi thứ thật giống như một giấc mơ. Thật quá sức tưởng tượng của cô. Thật...
"Ôi không"
Nụ cười trên Cinder vụt tắt. "Chuyện gì?"
Iko chỉ vào mặt Cinder. "Cô có vết dầu dính trên mắt."
Cinder giật mình giơ tay lên lau vội. "Thật à?"
"Nhưng em nghĩ là Hoàng tử không nhận ra đâu."
Cinder bỏ tay xuống. "Mà nếu anh ta nhìn thấy cũng có làm sao đâu? Thôi nào, giúp ta lắp cái chân này vào trước khi có thêm nhân vật hoàng gia nào đó ghé qua." Nói rồi cô gác cái cổ chân rỗng lên đầu dối còn lại và nối từng sợ dây màu vào với nhau, trong lòng không khỏi tự hỏi liệu Hoàng tử có nhìn ra không.
" Vừa in đúng không?" Iko chìa một năm đinh vít ra cho Cinder trong khi cô vặn từng chiếc vào trong ổ đã được khoan sẵn.
"Vừa và đẹp lắm, Iko ạ. Cảm ơn em. Chỉ hy vọng là bà Adri không phát hiện ra. Bà ấy sẽ giết cả hai chúng ta nếu biết ta bỏ 600 univ để mua cái chân này." Cinder siết chặt chiếc đinh vít cuối cùng rồi duỗi thử chân, vặn vẹo cổ chân trước sau, lắc lư mấy đầu ngón chân. Vẫn còn hơi cứng, nhưng các dây thần kinh cảm biến cần vài ngày để hòa hợp với bàn chân mới. Điều quan trọng nhất là từ giờ cô không còn phải đi khập khiễng như một kẻ tật nguyền,
"Quá đẹp!" - Cinder xỏ chân vào giày và nhìn thấy cái chân cũ vẫn đang nằm trong bàn tay hình càng cua của Iko - "Em có thể vứt nó đi được rồi..."
Một tiếng thét thất thanh từ đâu vọng tới, cắt ngang câu nói của Cinder. Cả khu chợ đột nhiên im phăng phắc.Đám trẻ con đang chơi trốn tìm cũng phải bò ra khỏi chỗ trốn để xem chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng thét đó là của bà chủ tiệm bánh ở bên đường đối diện, Chang Sacha. Tò mò, Cinder đứng dậy, trèo lên trên ghế để nhìn qua đám đông sang bên phía tiệm bánh. Cô nhìn thấy bà Sacha đang đang đứng ở trong tiệm, phía sau cái tủ kính xếp đây bánh mỳ và bánh ngọt, trợn tròn mắt nhìn vào hai cánh tay đang chìa trước mặt.
Cinder và đám đông bên ngoài quảng trường chỉ mất vài giây để nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cinder vội giơ tay lên bịt chặt lấy mũi.
"Bệnh dịch!" - Ai đó hét lên - "Bà ta bị bệnh dịch!"
Sự hoảng loạn bao trùm lấy toàn bộ con phố. Các bà mẹ nháo nhào chạy đi tìm con, hai tay bưng chặt lấy mặt, tìm mọi cách tránh xa khỏi tiệm bánh của bà Sacha. Các chủ tiệm hàng hối hả thả cửa cuốn, nhốt mình vào bên trong.
Sunto hét to và chạy về phía mẹ nhưng bị bà giơ tay chặn lại. Không, không, lùi lại. Một người hàng xóm chạy tới quắp lấy Sunto và chạy đi. Bà Sacha gào lên nói với ông ta điều gì đó nhưng tiếng của bà nhanh chóng bị chìm nghỉm trong tiếng la hét của đám đông.
Trái tim Cinder trùng xuống. Cô không thể bỏ Iko ở đây mà chạy đi một mình. Trong khung cảnh hỗn loạn thế này mà chạy, Iko chắc chắn sẽ bị giẫm nát trước khi về được đến nhà. Chỉ còn một cách: Cinder nín thở, giật mạnh cái dây ở góc cửa và kéo sập cánh cửa kim loại xuống. Ngay lập tức, bóng tối bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, ngoại trừ một vệt sáng lờ mờ trên sàn nhà. Hơi nóng bốc lên từ dưới sàn bê tông khiến cho không khí càng trở nên ngột ngạt.
"Cô Cinder ơi?" Cái giọng rô-bốt nghèn nghẹt của Iko vang lên đầy lo lắng. Iko mở to đen cảm biến, chiếu rọi cả căn phòng bằng một thứ ánh sáng màu xanh nhạt.
"Đừng lo." - Cinder vừa trấn an Iko, vừa với tay lấy cái giẻ dính đầy dầu mỡ trên bàn. Các tiếng la hét bên ngoài đã giảm dần và dần rơi vào trạng thái tĩnh lặng như tờ - "Bà ấy ở tít phía bên kia quảng trường cơ mà. Ở đây chúng ta sẽ không sao đâu." Nói vậy nhưng cô vẫn lùi tít ra phía sát tường, dùng giẻ bịt quanh mũi và miệng.
Và rồi họ chờ đợi. Cinder cố gắng hạn chế hít thở nhất có thể, cho tới khi nghe thấy tiếng còi báo động khẩn cấp từ bên ngoài vang lên và bà Sacha được chở tới nơi cách ly dành riêng cho người bị bệnh dịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT