Mặt trời dần ló dạng, ánh sàng sớm mai mềm mại ôm lấy cả thành phố còn ngái ngủ. Mây trắng chạy theo gió về phương xa, đàn chim bay tứ phía bắt đầu một ngày mới. Làn đường, dòng xe cộ còn thưa thớt, những âm thanh của cơ động, của những người dân, của những chú chó đáng yêu quyện lại với nhau càng làm không gian thêm náo nhiệt.

Cố Thương nằm trong một tư thế suốt cả đêm dài, cô mệt mỏi nhíu mày, chậm rãi động thân. Cô cảm nhận được có thứ gì đó vướng phải dưới thân, chậm rãi tuột ra ngoài đồng thời cơn đau nhức từ thắt lưng xuống nơi nhạy cảm nhất truyền lên đại não, mang về ký ức tối qua. Cô vội vàng kéo chăn mỏng che kín người, ngồi bật dậy nhìn sang kẻ vẫn đang ngủ ngon nằm ngay bên cạnh.

Cô rất tức giận! Nhưng giận dữ thì làm được gì, có đem mọi thứ trở lại như cũ được không?

Cố Thương bực bội thở hắt một tiếng, quay người toan hạ chân đặt xuống sàn đứng dậy thì eo cô bị một cánh tay rắn rỏi giữ lại, vài giây sau cả người cô bị kéo ngã nằm xuống ngực kẻ gây lên bao tội đồ cho cô. Cô mệt mỏi nằm im, không la hét cũng chẳng phản kháng.

"Em hận như vậy, cớ sao giữ trong lòng?" Lâm Đại Minh vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Thương sau khi được phục hồi trở lại, hắn nửa dịu dàng nửa xót xa hỏi cô.

Nếu là người khác thì đã sớm đập phá tan tành, la hét, gào khóc hay làm cái gì điên cuồng để thể hiện sự phẫn nộ cùng uất ức. Nhưng Cố Thương lại khác, càng sợ hãi, càng tức giận cô lại càng trầm lặng bình tĩnh. Dẫu biết mọi chuyện đều một tay hắn tạo dựng, nhưng khi thấy cô như vậy lòng hắn vô cùng khó chịu cùng nhức nhối. Cô cứ im lặng, cứ ôm đồm vết thương vào người lại càng khiến Lâm Đại Minh thêm đau lòng, thêm quyết tâm chói chặt cô bên mình.

"Có cần thiết không, khi mọi thứ đều đã xảy ra rồi?" Cố Thương chán chường đáp. Cô gạt tay Lâm Đại Minh ra khỏi eo mình, vùng ngồi hẳn dậy. Mà hắn cũng chẳng còn ý định cấm cản hay ép buộc cô thêm nữa, cố tình thả lỏng tay để cô dễ dàng đạt được mục đích. Cô trùm theo tấm chăn mỏng che thân, đi nhanh vào phòng tắm.

Lâm Đại Minh rời giường, lục trong túi ra hai bộ đồ của một nam một nữ, hướng thẳng phòng tắm tự ý xông vào. Cố Thương cũng chẳng hề có ý định sẽ đuổi hắn ra ngoài, cô coi hắn như không khí tiếp tục công cuộc tắm rửa của mình.

Hoặc, cô đã quá quen thuộc với việc chẳng thể làm được gì hắn khi hắn đã không muốn. Sức cô so với hắn yếu ớt hơn rất nhiều, căn bản ngoài bất lực mặc hắn ra cô chẳng biết nên làm thế nào cho phải nữa.

Lâm Đại Minh ngoài việc tắm rửa ra hắn không hề có hành động nào dư thừa đối với Cố Thương, xong xuôi hắn mặc quần áo rồi ra ngoài trước ngồi trên giường nghịch điện thoại chờ cô.

***

"Bố thấy sao rồi? Còn đau không?" Cố Thương hai tay ôm lấy khuỷu tay ông Cố Vượng, cùng ông bước đi. Cô lo lắng ra mặt quan tâm hỏi han ông.

"Bố đỡ rồi con." Ông Cố Vượng cười hiền: "Trong hại có lợi, chứng đau khớp khi cúi của bố tự dưng không còn đau nữa."

"Bố này!" Cố Thương nhăn mày, không vui ra mặt khẽ gắt.

Cô và ông Cố Vượng đi thêm một đoạn thì ra đến sảnh bệnh viện vừa hay một chiếc taxi vừa mới tới dừng ngay trước mặt hai người. Lâm Đại Minh ngoài mặt không cảm xúc, thong dong bước theo sau. Còn Hắc Cẩu, Bạch Cẩu mỗi người cầm một bọc đồ dùng cá nhân.

Như đoán ra được lý do chiếc taxi xuất hiện ở đây, Cố Thương quay lại không chút khách khí tuyên bố: "Đừng nghĩ thế này là tôi bỏ qua việc anh đánh bố tôi!"

Lâm Đại Minh không nói cũng chẳng có bất cứ hành động nào, một chút hối lỗi cũng không hề hiện trên khuôn mặt hắn. Nâng mắt đen như ngọc, không chút tránh né nhìn thẳng mắt ông Cố Vượng.

Ông Cố Vượng khẽ vỗ tay con gái, nhẹ giọng: "Con để bố nói chuyện với nó." Thấy cô lắc đầu, bịn rịn bằng được ông cười chấn an: "Không sao."

Cố Thương miễn cưỡng thả tay ra, cô nhìn theo bóng lưng ông Cố Vượng và Lâm Đại Minh cách cô một quãng khá lớn. Cô không tài nào nghe thấy bọn họ nói gì, tuy bình thường cô không có tính tò mò nhưng lần này lại khác. Cô rất muốn biết bố nói gì với hắn.

Ông Cố Vượng cẩn thận đo lường khoảng cách hiện tại của mình với Cố Thương, thầm xem xét xem cô có thể nghe thấy hay không. Lặng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ông bỗng đanh lại hằn học nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh, gằn giọng cảnh cáo: "Tiền của mày bố con tao sẽ sớm trả đủ, mày tốt nhất đừng làm gì hại đến con gái tao!"

Lâm Đại Minh trước sau một cảm xúc, bạc môi nhàn nhạt nói: "Tiền, tôi chỉ nhận của con gái ông."

"Con mẹ mày!" Ông Cố Vượng tức tối buột miệng chửi thề.

Hắn quay người lại toan bỏ đi, hắn khựng bước nói tiếp: "Trả hết hay không, ông cũng đừng mong đem con ông rời khỏi tôi."

"Mày dám?"

"Thay vì tổ chức đám cưới, ông có thể làm ma chay cho con ông!" Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, kiêu ngạo bỏ đi trước để ông Cố Vượng tức tới đỏ cả mặt hằn học nhìn theo sau. Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, coi trời bằng vung. Bất chấp luân thường đạo lý, đối với hắn hắn chính là đạo lý!

Trông thấy Lâm Đại Minh và ông Cố Vượng trở ra, Cố Thương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cất bước đi nhanh về phía hai người họ, toan tới bên ông Cố Vượng thì bị hắn giữ bắp tay kéo lại.

Cô hậm hực, dùng sức giằng co: "Buông ra!"

Nhưng nào dễ dàng như thế.

"Đen." Lâm Đại Minh lạnh lùng nói một tiếng.

Hắc Cẩu ngay lập tức đi tới cạnh cửa lái, gõ vài cái lên cửa kính. Hắn nói gì đó với tài xế, vài phút sau tài xế mở cửa xe bước xuống rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của bố con Cố Thương. Hắn thản nhiên mở cửa ngồi vào.

Bạch Cẩu đem hành lý ra sau cốp xe, cẩn thận xếp gọn vào trong sau đó đóng cốp lại.

"Đưa ông già về cẩn thận." Lâm Đại Minh dứt lời, không để Cố Thương và ông Cố Vượng kịp nói lời chào hắn đã cứ thế kéo cô bỏ đi.

Cố Thương ngay tức khắc vùng vằng dùng sức giãy ra, lực tay Lâm Đại Minh căn bản không hề dùng sức lại có thể dễ dàng khống chế cô, cứ thế lôi cô rời đi. Cô bất lực van xin: "Buông tôi ra! Tôi muốn gặp bố tôi!"

Lâm Đại Minh không nói gì, mắt đen như ngọc lạnh lùng nhìn về phía trước. Trái tim hắn, cảm xúc hắn lạnh lẽo như băng lại vô cùng quả quyết. Mặc Cố Thương tức giận đến rơi nước mắt, mặc cô giãy giụa van xin hắn vẫn cứ như vậy đem cô rời đi.

Cố Thương ngoái lại nhìn thì thấy bố đang lưu luyến dõi theo cô, nước mắt cô rơi nhiều hơn che mờ tầm nhìn. Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Bố yên tâm, con sẽ không sao đâu!"

Ông Cố Vượng hai mắt đỏ hoe, ngóng bóng con gái bị một thằng cặn bã kéo đi xa dần cho tới khi khuất sau khúc gấp. Ông bất lực thở hắn một hơi, đôi tay âm thầm siết chặt thành quyền. Thầm tự nhủ, con yêu bố nhất định không để con chịu khổ!

Bạch Cẩu như thấu tâm tư ông Cố Vượng, hắn hắng giọng mở lời. Như nói với chính mình lại như nói với ông: "Đại ca vốn không phải người tốt, nhưng với con ông đại ca không phải người xấu."

"Chúng mày đều là trâu ngựa một đàn, bớt đạo đức giả đi!"

Bạch Cầu hừ lạnh nén cơn giận trong lòng, nhắc nhở: "Lên xe đi, chúng tôi hộ tống ông."

"Đéo cần!" Ông Cố Vượng quả quyết từ chối, lập tức quay người toan bước đi thì bị Bạch Cẩu thô bạo lôi ông lên ghế sau xe. Dù sao, ông cũng là một người trưởng thành nên tâm lý rất vững vàng. Biết không thể chống đối, ông im lặng thuận theo nhưng trong lòng hận không thể băm lũ súc sinh này ra hàng trăm mảnh.

Hắc Cẩu nổ máy đánh lái rời khỏi bệnh viện, thông qua gương chiếu hậu. Hắn và Bạch Cẩu đều có chung một suy nghĩ, đúng là cha nào con nấy!

***

Cố Thương bị Lâm Đại Minh quăng lên một chiếc taxi bắt bừa bên lề đường, hắn nói cho tài xế nơi cần tới rồi ngồi dựa lưng lên ghế, nhàn nhã khép mắt nghỉ ngơi. Bỏ mặc cô hậm hực ra mặt ngồi ngay bên cạnh. Tay hắn cầm lấy một tay cô ở trong lòng, âu yếm mân mê làn da tay mềm mại đặc trưng của phái nữ. Hắn chậm rãi duỗi những ngón tay cô đang bị cô dùng lực siết chặt lại một cách đầy tức giận, khẽ đan những ngón tay mình vào tay cô, siết lại.

Cố Thương ngay tức khắc gồng cánh tay muốn thu lại nhưng nào dễ dàng như thế, cô bất lực, cô vô năng nên mới để hắn hết lần này đến lần khác khống chế ép buộc. Cô càng nghĩ, lòng càng thêm ấm ức, dùng tay còn lại gạt nhanh những giọt nước mắt chưa kịp trào. Mày khóc vì cái gì? Khóc để làm gì? Chỉ để thể hiện mày ngu đần yếu đuối, cầu thương hại hay cầu lòng vị tha từ kẻ cặn bã ư?

Bất chợt, chiếc iPhone 11 Pro Max được Lâm Đại Minh đặt vào trong lòng cô, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đi, có tên liên lạc 'Đen'. Cố Thương theo bản năng nhìn hắn nghi hoặc, ngay lúc đó từ đầu dây bên kia vang lên tiếng nói thân thương của bố. Cô vội nâng máy áp lên tai nghe, tâm tình cũng trở khá hơn.

Lâm Đại Minh ngồi bên cạnh nghe Cố Thương thủ thỉ với bố, cô vâng dạ ngoan ngoãn, cô bịa đặt vài lời để bố an tâm, cô chắc chắn với bố bản thân cô sẽ an toàn sẽ không sao. Ánh mắt hắn sóng sánh tia dịu dàng, sao hắn có thể để cô gặp thêm bất cứ chuyện gì. Thời gian qua, hắn biết, hắn biết chính hắn đã tổn thương cô bởi sự ích kỷ cùng ghen tuông, cùng bản chất ngông cuồng của mình. Hắn cũng sẽ không ngụy biện bằng bất cứ lý do gì, hắn đã làm cô tổn thương, làm cô thêm căm ghét hắn.

Nhưng không sao, trong hai người chỉ cần hắn yêu cô, thế là đủ.

Cô không yêu hắn cũng được, hận hắn cũng chẳng sao và cũng không được phép có tình cảm với người khác. Dù chỉ là thích, dù là nam hay nữ!

Chiếc taxi xé màn lá bay bay, xuyên thẳng về phía trước. Để lại khói bụi cuồn cuộn cùng gió đuổi theo sau. Chiếc xe biến mất vào khoảng không tít tắt, nơi dòng đường còn lưu thông, mang theo cả một tháng ba mươi ngày nói ngắn chẳng ngắn trôi qua.

Thời gian, trôi thật nhanh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play